Chương 39: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nơi tổ chức liên hoan là một nhà hàng địa phương phục vụ đặc sản cá hồi vân Lệ Giang ba món. Kha Dữ quen ăn uống thanh đạm, hơn nữa sắp tới phải đi chụp ảnh nhiều nên ăn cực kỳ ít.

Nhưng rượu thì uống không ít chút nào.

Mọi người đều biết tửu lượng anh vốn cao, lười đi mời rượu nhưng ai đến kính cũng không từ chối, cả bữa ăn ít nhất đã uống hết nửa cân rượu trắng. Càng về cuối tiệc, cả đám càng uống hăng, còn khui thêm ba bốn chai vang đỏ, riêng mình Kha Dữ đã uống hết một chai. Đây không phải lần đầu Thịnh Quả Nhi đi xã giao với anh nhưng vẫn phải run rẩy, sắc mặt anh chủ nhà cô không hề đổi, đứng dậy không lung lay khiến cả bàn người nghiêng trái ngã phải trông càng buồn cười gấp bội.

Tiệc tan, Thịnh Quả Nhi vừa lái xe vừa lẩm nhẩm tính giờ, khoảng mười phút sau xe bị kêu dừng, đèn vừa lóe lên cửa xe đã bật mở, đồng thời kéo theo một chuỗi tiếng bước chân hỗn độn.

Kha Dữ bám vào dải rào chắn sơn phản quang, nôn đến tối tăm mặt mũi.

Thịnh Quả Nhi vặn sẵn bình nước khoáng đứng chờ một bên.

Với địa vị của anh, trong tiệc liên hoan cỡ này dù không uống rượu cũng không ai dám nói ra nói vào một tiếng. Thế nhưng Kha Dữ có thói quen quay xong một bộ phim luôn đích thân đi cảm ơn nhân viên đoàn phim từ trên xuống dưới, từ lớn như đạo diễn phó đạo diễn nhà sản xuất đến nhỏ như nhân viên ánh sáng nhân viên đạo cụ trợ lý quay phim. Anh khiêm tốn cảm ơn, người dưới biết điều đương nhiên cũng phải đáp lại, cuối cùng đến cuộc liên hoan nào cũng bị kính rượu không ngừng.

Thịnh Quả Nhi khẽ thở dài một tiếng, với cái nơi chỉ xài luật rừng như giới giải trí, uống rượu kính rượu là chuyện chạy trời không khỏi nắng, so với đau lòng, cô nàng càng thấy may mắn vì ít ra tửu lượng Kha Dữ vẫn tốt hơn người thường.

Bình nước cạn sạch sau hai giây, sau đó bị bóp kêu ken két. Kha Dữ cúi đầu hít thở, lại khàn giọng kêu Thịnh Quả Nhi lấy thêm một bình nước nữa.

Thịnh Quả Nhi nghe lời mở cốp xe ra, không quên nhiều chuyện: "—— Hình như hôm nay anh say hơi nặng ấy nhỉ."

Hơn nữa cơn say còn đến rất nhanh, mọi lần vẫn có thể ngủ một giấc xong mới bắt đầu phản ứng, hôm nay thì không trụ nổi mười phút.

Thịnh Quả Nhi đưa thêm một bình nước, nói thầm: "Chẳng trách người ta nói tâm trạng càng không tốt càng dễ say..."

Hai tay Kha Dữ chống lên đầu gối, nghe vậy liếc cô một cái: "Tâm trạng ai không tốt?"

Thịnh Quả Nhi ngửa đầu khoa trương thở dài: "Ai nôn càng lợi hại, tâm trạng người đó càng không tốt."

Theo lý thuyết, vất vả lắm mới tới ngày đóng máy, nửa sau phim càng quay càng dễ vào trạng thái, người sáng suốt đều nhận ra anh đã thông suốt vai diễn rồi, hẳn phải càng thoải mái vui vẻ mới đúng, vậy mà từ lúc kết thúc công việc đến giờ Kha Dữ vẫn luôn thất thần không vui.

Kha Dữ súc miệng thêm lần nữa, bướng bỉnh chống chế: "Là tại anh say độ cao."

Ngọc Hồ cách xa vùng nội đô, lão Đỗ rất chu đáo, đã sắp xếp cho mấy vị địa vị cao nhất đoàn ở lại khách sạn gần đó. Thịnh Quả Nhi vội vàng xả nước vào bồn tắm, lại gọi thêm một chén hoành thánh tôm tươi thanh đạm, mọi việc chỉ tốn mấy phút, vậy mà quay đi quay lại đã thấy Kha Dữ mệt mỏi ngủ quên trên sô pha mất rồi. Áo sơ mi trắng nhàu nhĩ cắm trong quần tây ống rộng phác họa ra đường eo thon chắc.

Kha Dữ vào nghề bao nhiêu năm thì Thịnh Quả Nhi ở bên anh bấy nhiêu năm, đã vô cùng quen thuộc với thân thể khiến vô số cô gái gào thét điên cuồng kia, nhưng mỗi lần nhìn đến vẫn không khỏi căng thẳng hồi hộp.

Cổ áo sơ mi mở rộng bại lộ xương quai xanh và một vùng kiều diễm trắng bóc dưới ánh đèn. Kha Dữ ngửa đầu, yết hầu nhô lên trên cần cổ dài mảnh, vì say mà hơi lăn lăn. Khuôn mặt Thịnh Quả Nhi hồng hồng, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu chỉ có thể nhìn ngang ngó dọc.

Trong giới có vô số người tán tỉnh anh cả nam lẫn nữ, thậm chí có phú bà mang theo lời mời đại ngôn kếch xù chỉ để được cùng anh ăn bữa cơm, Mạch An Ngôn ra mặt nhận giúp, anh từ chối rất dứt khoát, còn không tiếc công giả vờ tông xe đi ăn cơm bệnh viện mấy ngày. Một mặt, Thịnh Quả Nhi rất tin tưởng vào lời thú nhận "đã hẹn hò sáu lần" của anh chủ, mặt khác lại âm thầm nghĩ, dường như anh hẳn là không hề có d. ục vọ. ng muốn yêu đương tán tỉnh ai cả.

Hết thảy mọi thứ trong cái vòng danh lợi đó —— tiền tài, phong cảnh, đèn flash, vinh quang, danh vọng, người người săn đón vây quanh, Kha Dữ không để tâm đến bất cứ thứ gì. Anh độc lai độc vãng, tai tiếng quấn thân cũng không thấy hoảng loạn, ngoại trừ đóng phim, với những chuyện khác anh đều tỏ thái độ hài hước lạnh nhạt, cơ bản không có nhu cầu chứng minh trong sạch.

Thịnh Quả Nhi không có chút năng khiếu thưởng thức điện ảnh nào, vậy mà giờ phút này vẫn nhanh trí hiểu được, có lẽ Kha Dữ hay lọt mắt xanh các đạo diễn lớn chính nhờ vào vẻ tự do bất cần, không cố tình sắp đặt đó.

"Anh ơi?" Cô nàng nâng người dậy, Kha Dữ đáp trả, quàng tay qua vai trợ lý nửa mê nửa tỉnh khập khiễng đi vào phòng tắm.

"Có muốn em giúp không ạ?"

Kha Dữ chống bồn rửa tay lắc lắc đầu, chớp chớp mắt để ép mình tỉnh táo, "Không cần —— Em còn muốn cưới chồng không thế? Có nhìn hết thân thể anh cũng không cưới em đâu..." Tay đột nhiên trượt một cái, toàn thân Kha Dữ nghiêng qua một bên, may mắn được Thịnh Quả Nhi đỡ kịp: "Mẹ ơi, thế này mà đòi cưới em á..." Thịnh Quả Nhi cạn lời, ngữ khí như nói chuyện với trẻ con: "Em ra ngoài đây, anh tự cởi quần áo đi, lúc bước vào phòng tắm nhớ bước cẩn thận, nằm xuống thì gõ hai cái cho em biết —— nhớ chưa?"

Kha Dữ cười một tiếng, mất kiên nhẫn phất tay: "Cút đi."

Nước nóng bao phủ toàn thân, một tiếng thở dài truyền ra giữa màn sương trắng. Kha Dữ nhắm mắt tựa vào thành bồn, sau một lúc lâu mới nhờ Thịnh Quả Nhi đưa điện thoại vào.

Anh không phải người nghiện chơi điện thoại, cho nên một khi dán mắt vào điện thoại không rời sẽ càng dễ gây chú ý. Thịnh Quả Nhi đoán, thứ làm anh khác thường như vậy chỉ có thể là cái hộp thư thần bí kia. Cô nàng đặt ánh mắt vào nơi an toàn nhất, đưa điện thoại ra mấy giây đã được đối phương tiếp lấy. Thịnh Quả Nhi lắm miệng hỏi: "Khuya thế này rồi vẫn còn gửi email ạ?"

Kha Dữ nhắm mắt, ấn ấn huyệt thái dương: "Câm miệng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!