Chương 38: (Vô Đề)

Cảm giác cánh môi chạm vào rất rõ ràng và sâu sắc, toàn thân Kha Dữ như bị điện giật, phần nách tai bị hôn nóng đến không chịu nổi. Thương Lục chỉ chạm vào một chút rồi tách ra, cằm Kha Dữ vẫn bị hắn giữ nhẹ trong lòng bàn tay. Con người tự tin khoe trước tất cả mọi người mình từng hẹn hò sáu lần, bị fan trêu "Vừa nhìn là biết thành thạo", giờ phút này vẫn căng thẳng nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng run rẩy.

"Này." Thương Lục nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Kha Dữ mở to mắt, Thương Lục vẫn nhìn anh ở khoảng cách gần, còn thiện ý nhắc nhở: "Mặt anh đỏ quá."

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má, không giống khiêu khích mà giống như đang nghiêm túc cảm thụ.

Kha Dữ: "..."

Muốn đánh người ghê.

"Kha Dữ, hình như anh cũng không thẳng như mình nghĩ đâu."

"Cũng? —— Không biết lớn nhỏ, phải gọi tôi là anh trai!"

Thương Lục lẩm nhẩm chữ này trong miệng, nhướn mày lên: "Anh có chắc là muốn tôi gọi như thế không? Nghe tình thú lắm đấy."

Mắt thấy tiếng "anh trai" chuẩn bị bật ra, Kha Dữ nhanh nhẹn bịt miệng hắn —— "Câm miệng!"

Thương Lục bật cười, giữ cổ tay anh: "Trêu anh thôi."

Kha Dữ bị hắn giữ tay nằm trong ngực, lại bị nhìn xuống từ trên cao, toàn thân lộ ra sự căng thẳng và bối rối không che giấu nổi. Thương Lục nhìn vào mắt anh: "Xin lỗi, hồi nãy anh hỏi tôi, có phải tôi sẽ có ảo tưởng lần thứ hai với anh không." Tầm mắt dời xuống, dừng trên đôi môi hồng nhạt, "Có lẽ tôi thất bại rồi, ảo tưởng lần này càng kinh khủng hơn."

Kha Dữ rốt cuộc không chịu nổi phải thốt lên: "... Đừng nói nữa."

Thương Lục che mắt anh lại, ghé vào vành tai anh nói: "Tuy rất muốn hôn anh, nhưng tôi không muốn vì sự bốc đồng và d. ục vọ. ng mà xâm phạm anh —— Nhắm mắt lại, nghe tiếng đóng cửa xong hãy mở ra."

Kha Dữ nắm cánh tay hắn: "Cậu định đi đâu?"

"Phòng khách."

Lòng bàn tay hơi nhột, là vì lông mi Kha Dữ vừa quét qua. Thương Lục vẫn che lại: "Ngoan, tôi không muốn để anh nhìn thấy hình ảnh chướng tai gai mắt."

Kha Dữ ngây thơ nhắm mắt lại, bàn tay dời đi mang theo cả nhiệt độ nóng rực. Ánh đèn chiếu rọi vào mí mắt run rẩy, sau đó anh nghe thấy tiếng cửa kêu kẽo kẹt. Kha Dữ chậm rãi mở mắt ra, túm chăn trùm lên thân thể vẫn còn phát run. Trong phòng không có máy sưởi chuyên dụng, dì chủ nhà chuẩn bị cho hai người hai chiếc chăn bông dày cộp. Vài phút sau, Kha Dữ ôm một trong hai cái chăn trên giường đi ra phòng khách.

Thương Lục đang ngồi trên ghế sô pha đơn, thân hình quá cao lớn rất không hợp hoàn cảnh. Hai chân hắn cong lên, khuỷu tay đặt lên gối, mười ngón tay luồn sâu vào chân tóc. Kha Dữ ôm chăn tựa cửa nhìn thêm một lát, sau đó mới thản nhiên cười một tiếng: "Ê, đồ ngốc."

Trai thẳng ngốc nghếch nghe tiếng ngẩng đầu, hốc mắt hơi hồng hồng vì kích động.

Kha Dữ thô bạo ném chăn cho hắn, lại ngồi xuống bên người đối phương: "Hoài nghi nhân sinh à?"

"Không có." Thấy ánh mắt cười như không cười của Kha Dữ nhìn mình chằm chằm, hắn đành thừa nhận: "Một chút."

"Tôi đã nói với cậu rồi mà, trong giới giải trí không có thứ gọi là xu hướng tí. nh d. ục, mà cho dù cậu thích đàn ông thật cũng chẳng có gì phải trầm trồ ngạc nhiên, huống chi phần lớn đều là kiểu thấy không khí phù hợp là tìm nhau vui vẻ một trận thôi."

"Không khí phù hợp..." Thương Lục khàn khàn hỏi, "Vui vẻ một trận?"

Kha Dữ chống má: "Cậu cho rằng trong đoàn phim chỉ có nam nữ cặp nhau thôi á? Nam với nam cũng có nhé."

"Anh..."

"Tôi thì không có, nhưng cũng không phải lần đầu bị đàn ông hôn." Kha Dữ nhẹ nhàng nói, còn bâng quơ quàng tay qua vai hắn, "Cậu thấy đấy, buổi tối không ngủ được, cảm xúc kích động dễ làm ra nhiều chuyện ngu ngốc lắm. Với lại, đã mấy ngày cậu không ngủ rồi?"

Thương Lục nghiêm túc nói: "Hôm qua ngủ được ba tiếng."

Giống như đang báo cáo.

Kha Dữ không nhịn được cong khóe môi: "Có tiến bộ đấy, hôm nay tranh thủ ngủ bốn tiếng nhé? Tôi mang chăn ra cho cậu rồi, cậu muốn ngủ ở đây cũng được, nhưng tôi vẫn kiến nghị cậu nên về giường đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!