Thương Lục trợn tròn mắt, hoàn toàn cảm nhận được sức lực và độ ấm của đối phương không chút trở ngại. Đó là sức của một thanh niên trưởng thành, không mềm mại như cánh tay Thương Minh Bảo mỗi lần nhào lên người hắn, còn thoang thoảng mùi thuốc lá chứ không thơm ngọt như mùi trên người thiếu nữ.
Thân thể trong ngực đột nhiên căng thẳng, Kha Dữ đợi một giây, hai giây, thấy Thương Lục vẫn không có phản ứng liền nhoẻn cười, "Thôi được rồi, không làm khó cậu nữa."
Giọng nói có kết cấu độc đáo nhuốm một tia mất mát khó lòng nhận ra, người bình thường chắc chắn không thể phát hiện —— nhưng Thương Lục không phải người bình thường, hắn có năng lực nắm bắt và nhìn thấu mà thầy giáo cũng phải kinh ngạc. Lý trí còn chưa kịp cân nhắc kỹ càng, thân thể đã vội vàng kích động ôm trở lại trước khi Kha Dữ kịp đẩy mình ra.
Lưng bị đối phương dùng sức ôm chặt, toàn thân Kha Dữ vùi sâu vào ngực Thương Lục, tiện đà bị hai cánh tay hắn khóa chặt.
Kể từ khi yêu thích môn bắn cung năm tám tuổi, hắn đã luôn tự rèn luyện theo tiêu chuẩn của vận động viên chuyên nghiệp, 20 pound, 30 pound, 50 pound —— Hắn có thể duy trì tư thế kéo căng dây cung liên tục một giờ, từ cơ cánh tay đến cơ vai cơ lưng đều căng cực độ nhưng không hề run rẩy. Thiết bị quay chụp nặng bảy tám chục cân, hắn cũng nâng dễ như trở bàn tay mà mặt không đổi sắc.
Nhưng tối hôm nay, cơ bắp đáng tự hào của hắn đã mất đi khả năng khống chế tinh chuẩn như mọi ngày.
Kha Dữ bám vào bả vai hắn, hình dạng và sức lực tấm lưng phập phồng lên xuống dưới lòng bàn tay anh, ẩn chứa hormone nam tính đang trầm mặc ngủ đông.
Chỉ trong nháy mắt, anh đẩy Thương Lục ra, nói: "Cảm ơn."
"Thầy Kha, tôi chưa ôm đàn ông bao giờ đâu." Thương Lục hạ tay xuống, giọng nói trầm thấp cũng mất đi vẻ thành thạo nhất quán. Nếu nhất định muốn tìm điểm khác biệt, thì dường như còn có thêm chút bối rối và hồi hộp.
Một câu trần thuật khách quan, lọt vào tai hai người lại mang hai sắc thái và độ mờ ám riêng biệt.
Kha Dữ thực lòng cảm thán: "Có cần đáng yêu đến thế không."
Cả tính cách và khí chất rõ ràng rất kiệt ngạo, vậy mà lại ngoan ngoãn đến khó tin, luôn cung kính lễ phép với người có kinh nghiệm hơn chưa tính, trước mặt một bình hoa bất tài không làm nên cơm cháo gì như anh mà cũng luôn miệng gọi thầy này thầy nọ. Nội tâm nảy sinh chút ý nghĩ không đúng là lập tức ngoan ngoãn nói "Tôi có lỗi"... Kha Dữ thở dài trong lòng, thật sự là đáng yêu muốn chết.
Thương Lục nghiêm túc nói: "... Tôi không thích anh khen tôi đáng yêu."
"Được được được," Kha Dữ cầm chiếc áo khoác giũ ra, "Man lắm man lắm, dáng người cũng rất đẹp."
Thương Lục nghẹn họng, từ chối áo khoác mà anh đưa qua: "Anh cứ mặc đi."
Gió tuyết bên ngoài không biết đã ngừng từ bao giờ, đất trời tĩnh lặng, một lớp tuyết hơi mỏng bao trùm lên mái ngói, được ngọn đèn từ cửa sổ hắt ra tạo thành một hình vòng cung sạch sẽ. Đẩy cửa chính, đôi ủng giẫm lên con đường lát đá phát ra tiếng kẽo kẹt. Trận gió vừa rồi đã thổi sạch mây trên bầu trời đi, Kha Dữ ngửa đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "Sao kìa."
Thương Lục ngước mắt nhìn theo, trông thấy ánh sao đã giăng đầy trên những ngọn núi phủ tuyết, xung quanh lặng ngắt như tờ, cả không gian và thời gian dường như đang đứng yên.
Tiếng nói chuyện mang theo làn khói trắng: "Ngày mốt là kết thúc công việc rồi, lần trước tôi bảo muốn dẫn anh đi nông trường Đại Lý, anh có đồng ý đi không?"
Kha Dữ đứng yên, trên môi nở nụ cười ngượng nghịu: "Chắc cậu phải trap được nhiều cô lắm rồi đấy?"
"Sao cơ?"
"Không đặt câu hỏi chủ quan 'Có hứng thú đi không', mà trực tiếp hỏi luôn 'Có đồng ý đi không', cậu không cảm thấy mình rất ngang ngược không tuân quy tắc sao?"
"Quy tắc gì kia?"
"Nếu cậu không có hứng thú gì với đối phương thì cũng đừng trêu chọc quy tắc xã giao của người trưởng thành. Cho cậu cơ hội hỏi lại lần nữa đấy."
Thương Lục dừng một chút, "Thế anh có hứng thú muốn đi không?"
"Thế còn được." Kha Dữ tiến đến gần hắn, cười nhẹ lắc lắc đầu, "Tôi bắt đầu thấy thương cảm cho diễn viên nào hợp tác cùng cậu rồi."
"Tôi luôn đối xử bình đẳng."
"Bộ dạng cậu đuổi theo không giống như đối xử bình đẳng đâu nhé, ngược lại còn khiến tôi cho rằng mình rất đặc biệt, rất độc đáo. Làm sao bây giờ, cậu nói cậu đối xử bình đẳng giống như đang nói với tôi là, thật ra tôi cũng không đặc biệt đến thế."
"Nhưng anh đúng là rất đặc biệt."
Kha Dữ ngửa đầu bật cười, đôi mắt còn đẹp hơn ánh trăng, "Tôi biết, cho nên tôi có thể trở thành nhân vật đặc biệt trong giới giải trí, nhưng không thể làm nhân vật đặc biệt trong lòng cậu."
"Tôi..." Thương Lục nhíu mày, dường như đang mắc kẹt trong một lời ngụy biện vớ vẩn không thể phản bác. Sau một lúc lâu, hắn đành nói: "Trong lòng tôi, anh cũng rất đặc biệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!