Kha Dữ lại ngồi xuống bên lò sưởi, bầu không khí khiến anh tức ngực khó thở đã bay biến sạch sẽ, anh cầm que cời khều khều than củi: "Cậu nói đúng lắm, thông suốt rồi thì không còn chỗ nào mập mờ nữa."
Thương Lục vẫn đứng yên như chưa kịp hoàn hồn, mãi đến khi Kha Dữ gọi một tiếng mới ngồi xuống theo. Hắn mở kịch bản ra, dừng một chút rồi nói: "Tôi xem bài tập chiều nay anh gửi rồi ——"
Kha Dữ ngắt lời: "Vậy sau này cậu xem tôi diễn cảnh hôn diễn cảnh lên giường với người khác sẽ không nảy ra ảo tưởng gì nữa đúng không?"
Thương Lục ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời thì Kha Dữ đã trả lời thay: "Nhất định là không có, đúng không." Thấy Thương Lục gật đầu, anh chống tay lên má, thản nhiên nhoẻn cười: "Cũng đúng, chỉ có gay mới có phản ứng với mấy chuyện thế này thôi, cậu thẳng như thế đương nhiên sẽ không có lần thứ hai —— Được rồi," Anh ném que cời xuống, "Quay lại kịch bản đi. Cậu xem bài tập của tôi xong có gì muốn nhận xét không?"
Anh không mang theo kịch bản, đành phải ngồi sát bên cạnh Thương Lục cùng xem.
"Diễn thử đi."
"Cho tôi một câu thoại nào."
Thương Lục cuộn kịch bản: "A Hổ đánh chị. Anh ta không phải người, cậu xem tay chị này —— cậu xem mấy vết bầm tím này đi ——"
Kha Dữ giữ cánh tay hắn rồi đột nhiên kéo người tới trước mặt, ánh mắt toát ra vẻ khó tin cùng phẫn nộ, hốc mắt ửng đỏ.
"Anh ta còn đi đánh bạc... Thua hết tiền thì tìm chị trút giận ——"
Năm ngón tay dùng sức gần như bấu chặt vào cánh tay Thương Lục, hơi thở sau đôi môi mím chặt nóng rực nặng nề, sau đó đứng bật dậy. Thương Lục bắt lấy anh, tiếp tục đọc thoại: "Chỉ cần cậu nhìn chị, cười với chị hay nói chuyện, anh ta đều đánh chị, gọi chị là đồ điếm già ——"
Kha Dữ nắm chặt tay thành quyền, vai lưng run rẩy, bước chân hướng về phía trước dùng sức đến nỗi "chị Phỉ" sắp kéo không được.
Thương Lục đổi về ngữ khí bình thường: "Sau đó thì sao? Chị Phỉ còn hơn một trăm câu thoại nữa, anh định diễn thế nào?"
Kha Dữ thoát khỏi vai diễn, bầu không khí rơi vào cảnh ủ rũ một lúc lâu, anh ngoái đầu nhìn Thương Lục, mỉm cười: "Trông tệ quá nhỉ."
Thương Lục ngẫm nghĩ, "Đừng lãng phí khả năng tạo hình và khống chế thân thể chính xác đấy của anh."
"Nghe như cậu đang khen tôi." Kha Dữ kéo ghế ngồi xuống.
"Đúng là đang khen, rất nhiều diễn viên không làm được việc khống chế nét mặt, rất khó để bọn họ truyền đạt lại cảm xúc chính xác. Anh lại làm rất chuẩn —— tuy chỉ là bắt chước mặt ngoài, nhưng chí ít nó chứng tỏ anh có năng lực đào tạo sâu." Thương Lục giơ kịch bản lên: "Ngoại trừ việc xem hiểu nghĩa đen tất cả tin tức và cảm xúc trong một đoạn văn bản, anh còn phải học cách tìm tòi tám phần mười ý nghĩa ẩn giấu bên dưới mỗi câu chữ.
Đường Trác là biên kịch chuyên nghiệp —— Đầu tiên, tôi hỏi anh nhé, chị Phỉ là nhân vật thế nào?"
"Trưởng thành, phong trần, quyến rũ, giỏi lợi dụng và thao túng lòng người." Kha Dữ đáp rất nhanh.
"Phi Tử lại là người thế nào?"
"Đơn giản, cố chấp, dễ tin người, vẫn ôm ảo tưởng với tình yêu."
"Tốt lắm, thế tình cảm Phi Tử dành cho chị Phỉ là gì?"
Kha Dữ chần chừ một chút, "Yêu hận đan xen rất khó phân biệt, có d. ục vọ. ng chiếm hữu."
Thương Lục ngồi xuống bên cạnh anh, "Nếu anh nhìn thấu thì chị Phỉ cũng có thể nhìn thấu."
"Cậu có ý gì?"
"Chị ta biết rõ toàn bộ tính cách và thứ tình cảm bệnh hoạn Phi Tử dành cho mình."
Kha Dữ như hơi hiểu ra: "Cho nên..."
"Cho nên mỗi một câu một chữ của chị ta không phải là ăn nói tùy tiện, mà đã được lên kế hoạch từng bước một. Anh xem ——" Thương Lục xoay bút máy, "Đầu tiên là bạo hành, sau đó là đánh bạc, sau đó nữa là tranh chấp tiền bạc —— A Hổ luôn tìm chị ta để vay tiền, thậm chí còn muốn chị ta tiếp tục ra ngoài bán dâm —— cuối cùng A Hổ còn giam cầm chị ta. Có phải Phi Tử rất muốn bảo vệ thân thể cho chị Phỉ không?
Anh đã diễn ba cảnh giường chiếu, rất bạo lực, rất dã man, yêu hận đan xen, hận muốn chết nhưng không thể không sa vào. Anh cảm thấy Phi Tử có quan tâm A Hổ đánh chị Phỉ không? Cậu ta đến từ vùng Sán Vĩ, nơi đó đối xử với phụ nữ như thế nào chắc anh biết rõ hơn tôi."
"Là vật sở hữu, không quan tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!