Bên ngoài tụ tập quá đông, tất cả mọi người đều muốn tranh thủ quay một lần cho xong. Lão Phó đích thân cầm máy, còn không quên chỉ tên Thương Lục đi theo học hỏi trải nghiệm.
Kỹ thuật quay phim của lão Phó cũng không hẳn là trải nghiệm gì quá đặc biệt, mắt thẩm mỹ của Thương Lục đã đủ mạnh, mà năng lực của lão Phó lại chưa đến trình độ kinh tài tuyệt diễm gì cho cam, cùng lắm chỉ nhận về câu "cũng được" chứ trăm triệu lần không thể ảnh hưởng đến phong cách của hắn. Lực tập trung dư thừa không biết đặt vào đâu, vậy là hắn cầm đi quan sát kỹ thuật diễn của Kha Dữ.
Cảnh quay đầu tiên bắt đầu, Trình Tranh không hổ là diễn viên gạo cội, nghe tiếng đánh bảng là lập tức nhập diễn, thở d. ốc vừa ám muội vừa kịch liệt, Kha Dữ ôm chị ta vào ngực, thò một tay xuống vén sườn xám.
Quần chúng vây xem: "Woa ——"
Đường Trác: "..."
Lão Đỗ phiền muốn chết: "Ai? Ai mới 'woa' thế hả? Chưa hiểu sự đời à? Về nhà mấy người mà woa với vợ đi!" Tất cả mọi người cười vang, lão Đỗ tiếp tục cầm loa mắng: "Cười! Lại còn ở đó cười!" Nói rồi ông ta chạy đi phân việc cho toàn bộ người trong phim trường, tất cả phải chạy ra sân đuổi người, không ai được lại gần trong phạm vi bán kính hai mét.
Nhà sản xuất cũng phiền lòng theo: "Đừng để người ta lên mạng nói đoàn phim chúng ta hung dữ hống hách."
"Thế này mà hung dữ gì," Lão Đỗ hạ loa xuống, "Dọn sạch phim trường để quay cảnh nóng không phải chuyện đương nhiên à?"
Tiếng la lối om sòm vang lên hết đợt này tới đợt khác, Thái Tư ngậm điếu thuốc ngồi xổm cười ha ha: "Chắc thầy Kha khó chịu lắm." Sau đó gọi Thương Lục lại nhiều chuyện một phen: "Trước kia trong lúc quay cảnh nóng, người trên phim trường đều bị đuổi đi hết, tư thế động tác của cậu ta cũng thuần thục nóng bỏng lắm. Đuổi hết là phải, chứ để mấy thằng trai trẻ xem là cứng mịa luôn."
Thương Lục: "..."
Đoàn phim là một xã hội thu nhỏ đủ mọi thành phần tam giáo cửu lưu, miệng mồm ai nấy đều không hề giữ kẽ. Thái Tư không nói tránh, quả nhiên cũng ngầm hiểu hắn là một trong đám "trai trẻ" khí huyết phương cương, ông ta gỡ điếu thuốc liếc một cái: "Vóc dáng chị Tranh nuột thật nhỉ."
Thương Lục ho khan một tiếng, bóng dáng Kha Dữ chợt lóe qua trước mắt: "Cũng được ạ."
"Chờ xem lát nữa thầy Kha phát huy thế nào nào."
Năm phút sau đám đông bị giải tán sạch sẽ, Kha Dữ cũng uống xong một bình nước ấm. Thịnh Quả Nhi sốt ruột: "Anh hồi hộp lắm ạ?"
Không phải chứ, đây đã là cảnh thứ bao nhiêu rồi, cũng không phải lần đầu đối diễn với chị Tranh, giờ này còn hồi hộp cái gì?
Kha Dữ nhét bình giữ nhiệt vào tay cô nàng: "Câm miệng."
Bắt đầu quay lần hai, camera rung rinh bắt được đám bụi bặm lơ lửng bay múa dưới chùm ánh sáng. Hai tay Trình Tranh bám vào lan can cầu thang gỗ bị Kha Dữ bắt lấy, hai cổ tay lần lượt đóng đinh trên đỉnh đầu, toàn thân uốn éo khó nhịn. Chị ta nghiêng mặt thở hổn hển muốn được hôn nhưng bị Kha Dữ bịt miệng.
Cổ và eo uốn cong thành tư thế rất khó tưởng tượng, giống như lời Thái Tư nói, thân thể Trình Tranh rất mềm mại nuột nà.
Đường Trác hô cắt, Kha Dữ lập tức lùi lại: "Mạo phạm rồi."
Trình Tranh kéo sườn xám xuống, Đường Trác ra lệnh qua micro: "Che miệng được đấy, rất tốt, nhưng đừng che mãi như thế. Đảo Nhỏ, phải hôn nữa." Anh ta ngẫm nghĩ, cảm thấy trạng thái Kha Dữ lần này không giống những lần trước, bèn cổ vũ: "Hôm nay sao rón rén thế, không cần giữ kẽ đâu, người quen cả mà."
Nhân viên công tác cười ồ, Kha Dữ theo phản xạ ngước mắt tìm kiếm Thương Lục, tìm được rồi lại thấy hối hận, bởi vì hắn cũng đang nhìn anh..... Không phải ai cũng là người quen.
Đôi mắt lóe lên dưới ánh mặt trời chói chang rồi vội vàng né tránh, Thương Lục để tay lên môi ho khan một tiếng, hôm nay mặt trời mọc hướng tây cho nên cũng là lần đầu tiên đại thiếu gia cúi đầu.
Bởi vì ban đầu trong kịch bản không có cảnh hôn nên lúc này Kha Dữ phải đi súc miệng, vài phút sau tiếp tục quay lần hai. Kha Dữ nghe theo sắp xếp, đầu tiên là bịt kín miệng Trình Tranh, ống kính đung đưa, ánh mắt Trình Tranh ướt át đưa tình, anh giữ chặt cằm chị ta hung hãn hôn lên.
Đây là hôn thật chứ không phải quay lấy góc, một bên sườn mặt Kha Dữ bị ống kính bắt lấy không buông tha bất cứ biểu cảm nào.
Khuôn mặt trời ban, đôi môi bị mút đỏ bừng, tiếng thở d. ốc giao thoa cùng tiếng r. ên rỉ rách nát tràn ra khỏi cổ họng.
Một lần là qua, lúc này cả phim trường mới dám xì xầm khe khẽ. Thái Tư liếc Thương Lục, nhác trông thấy yết hầu hắn khẽ lăn lăn, bật cười hiểu rõ: "Chị Tranh đỉnh thật đấy nhỉ?"
Sắc mặt Thương Lục hơi biến, lần đầu tiên hắn phá lệ bất lịch sự không trả lời, chân lùi một bước tiện đà xoay người chạy ra ngoài.
Kha Dữ xem lại đoạn phim trên máy theo dõi, đồng thời chờ Đường Trác cân nhắc xem có nên quay thêm cảnh bổ sung không. Ánh mắt anh rất chăm chú, chờ đến khi thu nhặt lại cảm xúc mới dám ngẩng đầu, sau đó kinh ngạc trông thấy Thương Lục đứng bên góc tường ngậm thuốc lá.
Không phải hắn không biết hút thuốc sao?
Thương Lục đang đứng cùng một chỗ với hai cái bát hương là Thái Tư và lão Đỗ, sương khói lượn lờ xung quanh còn đậm đặc hơn số nicotine mà hắn hít vào phổi. Thái Tư hướng dẫn: "Cậu hút như thế không đúng đâu, không vào phổi được, quá lãng phí."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!