*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thịnh Quả Nhi ngây thơ hỏi: "Hả? Thích theo kiểu nào?"
Kha Dữ cụp mắt: "Đơn giản là thích tính cách thôi."
Đã đến thời gian, anh đẩy ghế đứng dậy đi về phía phòng hóa trang.
Trong phim, chị Phỉ có một người bạn trai tên A Hổ, tuy tuổi tác nhỏ hơn nhưng chị ta vẫn gọi hắn một tiếng anh Hổ. Anh Hổ là một nghệ sĩ biểu diễn ở Lệ Giang, vì thế Đường Trác đã mới tay vocal A Trác của ban nhạc rock "Tiếng Gió" về thủ vai, cảnh diễn không nhiều lắm, chỉ tính là vai khách mời. Cảnh diễn phối hợp ba người này đáng lẽ đã quay từ hôm qua, nhưng thời gian trước ban nhạc bận đi live tour vòng quanh đất nước, mãi đến sau nửa đêm hôm qua A Trác mới có mặt ở phim trường.
Thấy Kha Dữ đi vào, A Trác đứng dậy khỏi sô pha chào một tiếng: "Chào thầy Kha."
Thật ra tuổi tác anh ta lớn hơn Kha Dữ khá nhiều, khoảng trên dưới bốn mươi, đã đi hát được mười năm. Kha Dữ cũng lịch sự gật đầu: "Chào thầy A Trác."
Tuy rằng đây là lần đầu đóng phim điện ảnh, nhưng làm thành viên của ban nhạc thành danh lâu năm, A Trác từng quay rất nhiều MV và phim tài liệu, tương đối quen thuộc với ống kính camera. Trong nội tâm anh ta luôn có một âm thanh đảm bảo: Kỹ thuật diễn của Kha Dữ rất nát, đứng trước camera, ai diễn tệ hơn ai còn không nói chắc.
Đường Trác cũng không quá yên tâm, mới hóa trang được một nửa thì anh ta đẩy cửa tiến vào, "Đảo Nhỏ, có cần tôi thảo luận về vai diễn một chút không?"
Kha Dữ nhấc mí mắt liếc nhìn anh ta qua gương, nở nụ cười nhạt nhẽo: "Tạm thời không cần đâu."
Bước vào trường quay, tất cả các đội nhóm đều trong trạng thái stand by, Kha Dữ buông kịch bản đứng dậy, áo khoác trên đầu vai tự rơi xuống được Thịnh Quả Nhi nhanh nhẹn tiếp lấy. Anh đi quay phim lâu ngày đã quen với việc phớt lờ mọi ánh mắt xung quanh, lần này lại hơi quay đầu liếc nhìn Thương Lục đứng phía sau máy quay phim.
Thái Tư cho rằng anh đang tìm ống kính liền đưa tay ra dấu ok, Thương Lục cong khóe môi, thân hình cao lớn khoanh tay đứng như hạc giữa bầy gà.
Kha Dữ hít sâu, cửa sân đóng lại, bộ đàm truyền tin máy số 2 đã sẵn sàng, tấm bảng dập màu đen giơ lên trước camera, Đường Trác nắm bộ đàm hô —— "Action!"
Đây là một đoạn phim dài. Cảnh trước đã sử dụng góc máy nhìn xuống của Thương Lục, hiện giờ liên kết bằng hình ảnh mặt trời xuyên qua tầng mây rơi xuống đầu vai Phi Tử. Cậu ta tỉnh lại khỏi cơn chật vật ngắn ngủi, chống tường đứng lên. Cơn say độ cao khiến cậu ta choáng váng phải nhắm nghiền mắt, thân hình hơi lảo đảo. Có tiếng chó sủa từ bên ngoài ống kính vọng vào, Thái Tư cầm Steadicam đi theo, Kha Dữ gõ vang cánh cửa.
Bên trong truyền ra tiếng chạy thùng thùng trên cầu thang, "—— Tới ngay!" Phi Tử ưỡn ngực, nhưng thói quen co vai rụt cổ lâu ngày nên chẳng mấy chốc lại gù lưng như cũ. Cửa sân mở ra, sắc mặt chưa kịp sửa soạn xong có hơi cứng đờ, sau đó cậu ta nhanh chóng nở nụ cười xa lạ lấy lòng, "Chị Phỉ."
Nụ cười được khống chế rất tốt, rõ ràng đang rất vui nhưng nội tâm quá tự ti, cậu ta sợ mình không được hoan nghênh ở nơi này nên chỉ cười một nửa, yết hầu lăn lăn. Đây là hình ảnh mà Kha Dữ đã quan sát tổng kết được sau một tháng ở trong làng đô thị.
Tiếp theo là cảnh diễn mà hôm qua Thương Lục giúp anh phân tích.
Mọi chuyện đúng như những gì đã diễn thử, ánh mắt chuyển biến ba tầng, dời đi ba dạo, ngón tay hơi cuộn lại, ưỡn ngực ngẩng đầu muốn phân cao thấp nhưng không làm nên trò trống gì, ánh mắt dán lên người chị Phỉ đầy mê muội và suồng sã —— Tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Bàn tay nắm bộ đàm của Đường Trác run lên không kiềm chế nổi, hai mắt say sưa nhìn vào máy theo dõi. Cảnh diễn kết thúc bằng câu thoại "Cậu em cùng quê" của chị Phỉ, tiếng hô cắt đánh thức tất cả mọi người trên phim trường. Đường Trác ném lại máy móc chạy về phía Kha Dữ —— ôm chặt anh.
Hai tròng mắt kinh ngạc trợn to —— Kha Dữ bị ôm ngẩn cả người, Đường Trác to con như gấu siết anh suýt thì tắt thở, anh cảm giác một đôi tay to bè vỗ bồm bộp lên lưng mình, bên tai thì thầm liến thoắng gì đó không thể nghe rõ, bởi vì toàn bộ lực chú ý của anh đều đặt lên người Thương Lục.
Thương Lục đứng bên ngoài sân nhìn thẳng vào anh, nở nụ cười thản nhiên.
Kha Dữ mím môi, nhận ra gì đó nên đột ngột quay mặt đi chỗ khác.
Trợ lý Trương phát hiện ra chuyện vui mới: "Đừng ôm nữa! Mặt thầy Kha đỏ bừng rồi kìa!"
Đường Trác buông anh ra, "Tốt lắm Đảo Nhỏ! Tốt lắm! Chẳng trách cậu không cần tôi giảng giải!" Anh ta lại nện thêm mấy cú lên vai làm Kha Dữ ho tối tăm mặt mũi, phải chống đầu gối xua tay: "Đừng —— đừng vỗ nữa!" Tất cả mọi người đều người nghiêng ngả, Thịnh Quả Như bưng nước ra: "Nào hít thở, hít thở một chút..."
"Ha." Thái Tư ngậm điếu thuốc lẩm bẩm nói với Thương Lục, "Tôi đã nói mà, trình độ còn trồi sụt nhanh hơn giá cổ phiếu nữa."
Thương Lục không thèm để ý ông ta mà mở điện thoại, nhắn một tin "Chúc mừng" ngắn gọn cho Kha Dữ, bên tai nghe tiếng Đường Trác hét to: "Nghỉ năm phút rồi quay lại lần nữa, thầy A Trác điều chỉnh trạng thái nhé!"
Cho dù đang giữa mùa đông thì vẫn không thể khinh thường ánh mặt trời ở Lệ Giang, tia cực tím là sát thủ giết chết sắc đẹp số một. Thịnh Quả Nhi bung dù che cho Kha Dữ, không biết từ lúc nào mà Thương Lục tới gần cô, giọng nói kề sát làm cô nhóc bị dọa giật mình.
Thương Lục hỏi: "Có mỏi tay không?"
Thịnh Quả Nhi chớp chớp mắt, Thương Lục suỵt một tiếng, ánh mắt dừng trên người Kha Dữ. Anh không hề nhận ra có gì khác lạ, đúng giờ mở WeChat lên nhìn được câu "Chúc mừng" của Thương Lục.
"Đúng là hơi ê ẩm... mỏi." Thịnh Quả Nhi gian nan nuốt nước bọt, lại ngẩng đầu nhìn Thương Lục, mặt đỏ như con cua trong lồng hấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!