Chương 31: (Vô Đề)

Từ nội thành trở về thôn Thạch Đầu, Kha Dữ đổi một con đường khác. Xe chạy thẳng hướng ngọn núi, bỏ khung cảnh thành phố ban đêm náo nhiệt lại phía sau.

"Đã ở resort Banyan Tree* bên này chưa?"

*Banyan Tree: thương hiệu khách sạn đa quốc gia của Singapore được thành lập vào năm 1994. Công ty quản lý và phát triển các khu nghỉ dưỡng, khách sạn và spa ở Châu Á, Châu Mỹ, Châu Phi và Trung Đông.

Đường núi vắng tanh không xe không người, Kha Dữ không nghe tiếng đáp lại liền quay đầu nhìn, trông thấy Thương Lục đang chăm chú lật xem kịch bản dưới ánh đèn mờ. Anh bèn gọi một tiếng, "Hỏi cậu đấy."

Thương Lục thong thả lật trang sau: "Chưa, đây lần đầu tiên tôi tới Lệ Giang."

"Thật á?"

"Thật sự." Thương Lục hỏi gì đáp nấy, đến đầu cũng không buồn nâng, "Tôi ra nước ngoài từ năm mười bốn tuổi, quen thuộc địa danh châu Âu còn hơn địa danh trong nước nữa." Lại hỏi, "Sao thế, Banyan Tree ở đây tốt lắm à?"

"Không, đường đi đến đó rất đẹp thôi."

Tay lái xoay vòng, Thương Lục cảm giác một trận đầu váng mắt hoa, bóng đêm ngoài cửa sổ cũng quay cuồng, kính chắn gió đột nhiên được ánh đèn lộng lẫy bao phủ.

"Đây là ——"

"Bên cạnh Banyan Tree, ngoài khu thắng cảnh núi tuyết Ngọc Long, trước khi xuống núi có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm ở Lệ Giang." Kha Dữ dựa vào lưng ghế, thành thạo cắn điếu thuốc, "Trước kia tôi cũng từng tới hóng gió, quên mang khẩu trang nên bị fan đuổi theo hết cửa cái thành cổ, về sau mỗi lần muốn giải sầu thì thường qua đây. Không thể đi ban ngày, quá nhiều xe du lịch, chỉ có buổi tối mới đủ yên tĩnh."

Xán lạn, rực rỡ nhưng yên tĩnh. Trên đầu là dải ngân hà treo cao, bầu trời đen thẳm như nhung, trước mắt lại là biển ánh sáng như sao rải, bọn họ dừng chân ở đây tựa như những vị khách đứng ngoài thế giới.

"Đôi khi làm ngôi sao cũng không khác gì làm tù phạm, ra ngoài không dám lộ mặt, không thể đến nơi đông người, muốn dạo phố chỉ có thể ra nước ngoài hoặc đi khu mua sắm cao cấp. Lần đầu tiên tôi lên cao nguyên, tuy chỉ cao hai ngàn mét so với mực nước biển nhưng vẫn không thở được, hễ chạy bộ là cảm giác như mình sắp chết, vừa chạy vừa tưởng tượng ra đầu đề báo ngày mai sẽ giật tít là Kha Dữ đột tử trên cao nguyên vì bị fan truy đuổi mà thấy buồn cười, cứ thế vừa chạy vừa cười, lại càng không thở nổi."

Thương Lục buông kịch bản: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi dừng lại nói với các cô ấy, xin các bạn đừng đuổi theo nữa, xin rủ lòng thương tha mạng cho tôi được không."

Thương Lục cười thành tiếng.

Kha Dữ chống má rít thuốc: "Sau đó nữa, tôi bị giam trong Starbucks ký tên mất hai tiếng đồng hồ."

Anh yên lặng nhìn ra phía trước, đó là một đoạn đường quốc lộ kéo dài thẳng tắp đến trung tâm thành phố, ánh đèn phản chiếu vào đáy mắt, "Nếu có thể, tôi chỉ muốn mãi đứng giữa con đường này, khoảng cách không xa không gần, trông thấy đủ vẻ náo nhiệt, nhưng bọn họ không thể nhìn thấy tôi."

Thương Lục không tiếp lời, hai người ăn ý giữ im lặng. Qua một lát Kha Dữ quay đầu lại phát hiện không biết hắn đã ngủ quên từ lúc nào, lòng bàn tay còn nắm một góc kịch bản. Anh dụi tắt thuốc, đóng cửa sổ xe rồi giảm tốc gió điều hòa.

Hơi thở của Thương Lục rất ổn định, thời gian lưu hương của Eau d'Orange Verte không dài, chỉ còn lại chút nốt hương cuối thoang thoảng. Kha Dữ xoay người vắt chân, chống tay phải lên má, đôi môi cong tự nhiên vương ý cười. Anh nhìn một lát, đoạn vươn tay quẹt mũi Thương Lục: "Này, ngủ thật đấy à?"

Hắn ngủ thật, sườn mặt anh tuấn không hề có dấu hiệu cử động, chỉ hơi cau mày theo phản xạ.

Kha Dữ nhẹ nhàng giơ tay giúp hắn vuốt phẳng, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.

Thương Lục không biết mình đã ngủ bao lâu, lưng ghế được hạ thấp, trên người đắp áo khoác, cửa sổ kính mở một bên để gió nhẹ thổi vào. Hắn ngồi thẳng dậy, trông thấy Kha Dữ đang ngồi nghiêng trên mui xe, trên tay không biết đã kẹp điếu thuốc thứ mấy trong ngày. Tuy anh thường xuyên đốt thuốc nhưng hút vào không bao nhiêu, lúc nào cũng bị gió thổi mất một nửa, còn mình lâu lâu nhớ ra mới rít một hơi cho có.

Thật ra vóc dáng anh rất cao, 1m83 trong giới giải trí đã được xem là con số ấn tượng. Chiếc áo len đen bao lấy thân thể vai rộng eo thon ngực lưng thẳng tắp, tuy gầy nhưng không mỏng manh. Thương Lục nhìn anh mới bỗng nhiên phát giác ra áo khoác của anh đang nằm trên người mình. Hắn nâng cổ tay xem đồng hồ, bây giờ là 10 giờ 50 phút tối.

Sống lưng bị gió lạnh thổi cứng đờ đột nhiên rơi vào ấm áp, Kha Dữ sửng sốt, nghi ngờ mình đang được ôm lấy.

Nhưng không phải.

Là Thương Lục khoác áo lên cho anh, "Sao không chờ trong xe?"

"Tại cậu nói mớ."

"?"

"Nói Thầy Kha anh đừng đi, tôi là fan của anh, tôi thích anh lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!