Khu vực xung quanh thôn Ngọc Hồ Thạch Đầu không có cửa hàng photo in ấn, Kha Dữ kêu Thương Lục lên mạng tìm cửa hàng ở thôn khác rồi chọn lấy một nhà gần nhất, lái xe mất hai mươi phút, còn mình thì đeo khẩu trang che mặt, đội mũ ngư dân chụp kín luôn mái tóc.
Thương Lục hỏi: "Hay để tôi lái xe cho?"
Kha Dữ liếc hắn, tự giác mở cửa ngồi vào ghế lái: "Tôi không muốn giao tính mạng mình vào tay một tên không ngủ cả đêm qua đâu."
"Có ngủ một tiếng."
Xe khởi động, Kha Dữ mở điều hòa, vừa kêu Thương Lục dẫn đường vừa hỏi: "Lần này sao không mang nệm theo?"
"Không tiện."
Kha Dữ suy tư: "Vậy sau này mỗi khi cậu khởi động dự án riêng của mình thì biết làm sao? Cứ thức mãi thế à? Tối nay tính ngủ kiểu gì đây?"
"Chuẩn bị thuốc an thần."
Kha Dữ trầm ngâm đỡ tay lái, "Dùng thuốc ít thôi, coi chừng bị phụ thuộc."
Thương Lục đáp một tiếng "Biết rồi", lại nói, "Anh giống y như anh trai tôi ấy."
Ngữ khí có vẻ không quá vui.
Chân ga giẫm nhẹ, chiếc xe rời khỏi đoạn đường xi măng trong sân rồi nhấp nhô theo đường núi, "Bao tuổi rồi?"
"Qua sinh nhật là hai mươi tư."
"Nhỏ thế."
Thương Lục: "Không được nói đàn ông nhỏ."
Kha Dữ: "... Rồi rồi rồi," anh đáp rất thức thời: "Lớn, lớn lắm."
"Đệt ——" Thương Lục đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Anh đừng lưu manh như thế được không!"
"Tôi làm gì mà lưu manh?" Kha Dữ ra vẻ vô tội, "Tôi nói tuổi của cậu mà."
Thương Lục nghẹn họng không biết cãi kiểu gì, dứt khoát nhắm luôn mắt lại.
Xe chạy ra đường quốc lộ. Trong lúc dừng đèn đỏ, Kha Dữ nghiêng đầu nhìn Thương Lục, đôi mắt nhắm nghiền che khuất đôi đồng tử sắc bén, chỉ để lại khuôn mặt đẹp trai đơn thuần. Xương chân mày hắn rất cao, sống mũi thẳng, môi trên hơi nhếch, nếu mô tả theo kiểu chuyên nghiệp thì khuôn mặt này đại khái có thể mang đi làm mẫu cho mấy cơ sở thẩm mỹ chỉnh mũi.
Anh biết Thương Lục không ngủ nên cất tiếng hỏi: "Tôi hút thuốc được không?"
Cửa sổ xe hơi hạ xuống để cơn gió lạnh băng trên núi tuyết ùa vào, thổi tung tóc mái Kha Dữ.
Anh cúi đầu châm thuốc, lúc Thương Lục mở mắt ra, hình ảnh đập vào mắt hắn là một nửa sườn mặt được ánh lửa chiếu sáng. Ngọn lửa phụt tắt làm mọi thứ tối tăm trở lại, Kha Dữ rít một hơi rồi gác cánh tay kẹp thuốc lên cửa sổ chống má. Anh chợt quay đầu nhìn Thương Lục: "Này, nếu cậu cứ không chịu công khai thân phận, với vẻ ngoài này thế nào cũng bị gạ ch.
ịch suốt thôi."
Thương Lục khoanh tay, ngữ khí lười biếng: "Đánh chết hết là được."
·
Cửa hàng photo giấu mình trong một ngõ nhỏ, lúc xe rẽ vào, cả gian cửa hàng chỉ có mỗi bà chủ tiệm đang ngồi ăn mì. Kha Dữ kéo cao khẩu trang, chìa ra một xấp kịch bản dày cộp: "Gỡ hết sticker ra rồi hãy photo, xong dán lại cho tôi, đừng dán nhầm nhé."
Bà chủ: "Hả?"
"Tôi trả thêm tiền."
Có tiền đương nhiên chuyện gì cũng dễ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!