*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ cần vào đoàn phim, Kha Dữ sẽ luôn duy trì lịch làm việc và sinh hoạt rất nghiêm khắc, ngoại trừ những ngày phải quay đêm, còn lại anh luôn đi ngủ lúc 11 giờ. So sánh với Ninh Thị, Lệ Giang quả thực đáng sợ hơn rất nhiều, vừa bị say độ cao vừa lạ giường khiến anh ngủ không yên giấc, cứ mơ mơ tỉnh tỉnh, giữa chừng sờ vào mũi thì —— Đệt, chảy cả máu mũi rồi.
Anh ngửa đầu bật đèn, máu mũi gần như trào qua kẽ ngón tay.
Ánh trăng ngoài cửa sổ và ánh sáng từ ngọn đèn đá ngoài sân cùng nhau ùa vào phòng. Kha Dữ rửa mặt xong, trông thấy khuôn mặt mình trắng nhợt không chút huyết sắc. Trong phòng quá ngột ngạt, anh đẩy cửa sổ để gió đêm thổi tới, chỉ giây tiếp theo anh hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra đèn phòng Thương Lục vẫn còn bật sáng.
Màn hình di động hiển thị 3 giờ 20 phút.
Bốn nguyên tắc cơ bản nhất dành cho trợ lý quay phim là: Tới sớm nhất, xong việc đúng giờ, làm việc chăm chỉ, cùng với —— luôn luôn im lặng. Cảnh diễn đầu tiên sẽ diễn ra vào 6 giờ 20 phút sáng, Phi Tử ngồi tàu lửa ghế cứng suốt một đêm từ Côn Minh đi Lệ Giang, trong ánh nắng bình minh, cậu ta gõ vang cửa nhà chị Phỉ. Chuyện đó có nghĩa là Thương Lục sẽ phải có mặt từ lúc 5 giờ.
Ỷ tuổi còn trẻ nên muốn làm thần làm tiên luôn sao?
Kha Dữ vừa cầm khăn giấy bịt mũi vừa nhấc bình giữ nhiệt uống ngụm nước, không mặc thêm áo mà đi ra ban công. Thương Lục không kéo rèm, cửa sổ giấy màu trắng mờ chiếu ra thân hình hắn ngồi trên bàn trước máy tính. Phòng ở là hạng bình thường, không có bàn làm việc riêng mà chỉ có một chiếc bàn trà, hắn ngồi trên ghế sô pha, thân hình cao lớn cúi rạp xuống, hai cánh tay đặt lên đầu gối, dáng vẻ trông rất tập trung.
Kha Dữ nhìn một lát, cảm thấy cổ mình hơi mỏi.
Anh buông bình xuống, lười gõ chữ nên phát hẳn tin nhắn thoại.
"Trễ thế này còn chưa ngủ, muốn tu tiên à?"
Thương Lục không trả lời, thậm chí cũng không nhìn điện thoại. Kha Dữ đợi một lát không thấy ánh mắt hắn rời khỏi màn hình máy tính một giây nào, gió thổi lạnh cả bình nước ấm ngâm sâm Mỹ, cuối cùng anh chịu không nổi phải chui trở về phòng.
Máu mũi đã dừng chảy, sau khi lên giường cơn buồn ngủ cũng ập đến. Trước khi chìm vào giấc, anh chợt suy nghĩ mông lung, một cậu thiếu gia có thể dùng loại dầu gội giá mười tệ nhưng nhất quyết phải vác theo nệm chuyển nhà... Nếu đã lạ giường đến thế, có khi nào hắn thật sự không thể ngủ được không?
Thương Lục gần như thức suốt đêm, đến hơn 4 giờ mới miễn cưỡng chợp mắt được khoảng một tiếng. Nhà trọ có bao ăn nhưng giờ này thì chưa ai phục vụ, hắn đành đi ăn bữa sáng cùng tổ quay phim. Đường đi qua tổ quay phim mất vài bước chân, trời vẫn tối mịt, Thương Lục mở tin nhắn thoại của Kha Dữ lên, ngữ khí còn lạnh hơn nhiệt độ buổi sáng sớm, lại lười biếng không chịu nổi.
Hắn ngẫm nghĩ rồi kề di động bên môi, nói một câu "Buổi sáng tốt lành" giữa tiếng gió mỏng manh.
Bữa sáng có cháo trắng ăn kèm rau dưa và trứng luộc, cộng thêm một tô bún đúng chuẩn Vân Nam, bên trên xếp hành thái và một lớp dầu ớt đỏ tươi. Thân thể cả đêm không ngủ không thể chịu nổi chút dầu mỡ nào, hắn chỉ ăn mấy miếng theo phép lịch sự đã lập tức buông đũa.
Lão Phó hỏi hắn: "Ngủ được không? Buổi tối hơi lạnh nhỉ? Làm trợ lý quay phim cần nhiều thể lực lắm, không ăn ngon ngủ tốt là không được đâu."
Thương Lục gật đầu, "Ngủ được ạ." Hắn nuốt miếng trứng cuối cùng xuống, nghĩ một hồi rồi ngoan ngoãn vẫy tay gọi quản lý quán trọ: "... Cho tôi thêm phần nữa."
... Máy quay phim cộng thêm giá ba chân phải nặng đến năm sáu bảy tám chục cân*, suýt bằng trọng lượng một cô gái rồi.
*1 cân bằng 1/2kg
Lão Phó bật cười vỗ vỗ bả vai hắn, lại chỉ vào một người đàn ông trung niên đầu trọc bụng phệ ngồi đối diện: "Đây là tay máy chính của chúng ta, thầy Thái Tư."
"Chào thầy Thái."
Thái Tư gật đầu, trông thái độ có hơi kiêu ngạo. Tuy lão Phó là bậc tiền bối, nhưng trợ lý quay phim ở phim trường xưa nay vốn là người vô hình, huống chi hắn chỉ được tính là chân sai vặt, chủ yếu tới để lấy kinh nghiệm mở rộng tầm mắt.
Ăn xong bữa sáng là bắt đầu đến giờ tiêu hao năng lượng, bọn họ dựng chân giá, lắp máy quay, dọn đường ray xong lại dọn hộp táo*. Lúc Kha Dữ khoác áo đến phim trường thì vừa vặn bắt gặp cảnh tượng hắn đang im lặng mím môi khiêng thùng, nhịn không được bật cười một tiếng.
*Hộp táo (apple box): Những hộp hoặc thùng bằng gỗ nhiều kích thước, có lỗ ở 2 đầu. Hộp táo là thiết bị phổ biến và hữu ích nhất trên phim trường, dùng để chống đỡ đồ nội thất, đặt giá đỡ đèn, chèn đường ray hoặc dùng làm ghế ngồi tạm thời, làm bàn làm việc hoặc thang xếp. Đôi khi người ta còn dùng nó để tăng chiều cao cho diễn viên khi lên khung hình.
Đầu tiên là diễn tập trước khi quay, trợ lý quay phim phải đánh dấu vị trí và điều chỉnh tiêu điểm, điều chỉnh các loại khung màn hình, kích cỡ khung cảnh. Thái Tư đứng một bên quan sát mọi người làm việc, nhân tiện hàn huyên với Kha Dữ: "Bộ phim ngắn của thầy Kha quay đẹp lắm."
Thương Lục nhìn chằm chằm vào màn hình, mấy ngón tay dài mảnh tập trung xoay vòng khẩu độ, đầu cũng không nâng lên.
Kha Dữ ở đoàn phim không hay ngồi yên, tuy trước nay không chủ động nói chuyện phiếm với ai nhưng cũng không đến mức lạnh lùng không tiếp chuyện. Biết Thái Tư đang muốn nịnh bợ mình, đương sự lại ở ngay một bên nên anh rất hứng thú liếc qua Thương Lục, chỉ thấy được đôi chân mày nhướn lên giấu dưới hàng tóc mái, anh thuận miệng đáp: "Thật à?"
"Thật chứ! Cả bố cục lẫn thẩm mỹ đều tuyệt vời! Kết cấu quá tốt luôn!" Thái Tư tấm tắc khen ngợi.
"Chỉ quay bằng điện thoại di động thôi đấy." Kha Dữ đi theo vị trí được chỉ định, rất thoải mái trò chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!