*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn phim có tổng cộng sáu bảy chiếc xe đủ thể loại, trong đó hai chiếc chở thiết bị kỹ thuật, mấy chiếc khác là xe việt dã để chở diễn viên và thành viên đoàn làm phim, Kha Dữ và Trình Tranh có xe công vụ riêng. Đoàn người đến được địa điểm quay, các nhân viên vội vàng lắp ráp thiết bị, Kha Dữ giữa cơn choáng đầu vẫn không quên nhìn chòng chọc như đục lỗ lên người Thương Lục ——
Chuyện gì thế này! Anh còn chưa kịp giới thiệu với Đường Trác mà hắn đã xuất hiện trước rồi!
Đôi mắt Thương Lục mơ hồ hiện lên ý cười, ánh mắt lướt nhẹ qua người anh rồi nhanh chóng rời đi, tựa như một mảnh lông chim đáp xuống cánh tay khiến người ta ngứa ngáy không yên.
Lão Phó chỉ đạo quay phim lên tiếng trước Kha Dữ: "Tới sớm hơn tôi nữa nhỉ."
Người này là chuyên gia chỉ đạo hình ảnh nổi danh trong ngành sản xuất phim, đã từng hợp tác nhiều lần với Lịch Sơn, đến Đường Trác cũng rất tin tưởng. Thương Lục khiêm tốn khom lưng: "Chào thầy Phó ạ."
Kha Dữ: "?"
Thương Lục cúi đầu bật cười một tiếng, lão Phó nhìn theo ánh mắt hắn, "À, kia là thầy Kha, lần đầu tiên cậu gặp đúng không?"
Thương Lục "Ừ" một tiếng, "Lần đầu tiên gặp."
Ánh mắt Kha Dữ trở nên lạnh lùng, mặt mày vô cảm.
Đồ lừa đảo.
Lại còn tái phạm.
Lão Phó dẫn hắn ra chào hỏi Kha Dữ: "Thầy Kha, đây là Thương Lục, con trai một người quen. Cậu ta có hứng thú với quay phim và nhiếp ảnh, tôi vừa vặn cũng đang ở đoàn nên cho vào làm trợ lý học hỏi kinh nghiệm."
Thương Lục nghiêng đầu, mím khóe môi: "Chào thầy Kha, tôi là fan của anh đấy."
Kha Dữ lãnh đạm: "À." Sau đó anh gọi Thịnh Quả Nhi, duỗi tay ra: "Bút marker."
Thịnh Quả Nhi nhanh nhẹn lục túi lấy bút, "pặc" một tiếng, cảm giác như Kha Dữ không phải vừa rút bút mà là rút kiếm. "Tay."
Hắn chìa bàn tay đút trong túi quần ra, Kha Dữ lạnh lùng kéo lấy, ký hai chữ "Đảo Nhỏ" rồng bay phượng múa lên ống tay áo hàng hiệu đắt tiền.
Chiếc áo khoác trị giá hơn sáu mươi ngàn tệ, bao nhiêu minh tinh thông qua nhãn hiệu thông qua phòng làm việc khó khăn đủ đường cũng muốn mượn về chụp mấy kiểu ảnh sân bay, cứ thế bị viết lên không thương tiếc. Lão Phó ngơ ngác trước bầu không khí kỳ quặc này, gian nan nuốt nước bọt hết nhìn Kha Dữ lại nhìn sang Thương Lục.
Kha Dữ không chớp mắt lấy một cái, chỉ hỏi: "Thích không?"
Thương Lục khẽ mỉm cười: "Thích, về nhà sẽ đóng khung treo lên."
Thôn này nằm sâu trong núi, mặc dù Lệ Giang có rất nhiều khách sạn chất lượng tốt, nhưng quỹ thời gian quá eo hẹp, đoàn phim ngại tới tới lui lui phiền phức nên dứt khoát bao hết năm tòa nhà Nạp Tây* trong thôn cho mọi người ở. Mấy tòa nhà này vốn kinh doanh quán trọ homestay, điều kiện so ra kém khách sạn chuyên nghiệp nhưng chất lượng chăn gối chiếu giường rất tuyệt hảo, chưa kể khung cảnh xung quanh còn thơ mộng, dòng suối nhỏ từ trên núi tuyết róc rách chảy xuống, giàn hoa giấy trước nhà nở tưng bừng rực rỡ, mỗi ngày làm việc xong có thể ngồi trong sân uống trà nựng chó phơi nắng thư giãn, thật sự không chê vào đâu được.
*Dân tộc Nạp Tây – : hay người Naxi hoặc người Nakhi, là một dân tộc có nguồn gốc Tây Tạng, cư trú chủ yếu ở đông nam vùng núi Himalaya ở tây bắc Vân Nam, cũng như tây nam Tứ Xuyên.
Nhà của người Nạp Tây đai loại trông thế này:
Sau một ngày tàu xe mệt nhọc, lão Đỗ chủ nhiệm sản xuất lần lượt đi mời thuốc từng người, thuận miệng dặn dò mọi người nhớ nghỉ sớm ngày mai làm việc. Nơi ăn nghỉ đã sắp xếp xong từ trước, ngoại trừ Đường Trác, Kha Dữ và Trình Tranh, còn lại phân ra hai người một phòng. Thương Lục giữa đường mới gia nhập, phòng ốc đã kín chỗ không biết xếp vào đâu, ánh mắt lão Đỗ bèn liếc vào khu nhà của đạo diễn. Phòng trống đúng là có, mấu chốt là mấy vị bên đó ai cũng khó tính, chỉ sợ không đồng ý thôi.
Tranh thủ quãng thời gian hút thuốc, lão Đỗ chạy tới đề đạt, Kha Dữ kẹp điếu thuốc hỏi: "Sao, nhóc con không có chỗ ở à?"
Thương Lục là người lão Phó dắt theo, lão Đỗ quen đối nhân xử thế, nếu không phải ngại ăn nói với lão Phó thì còn lâu ông ta mới chịu lao lực. Lão Đỗ lập tức cười đon đả: "Tới đột ngột quá nên bị lẻ, trong khu của ba người cũng có phòng trống mà."
Trình Tranh rất dễ tính, vừa rít thuốc vừa nheo mắt liếc Thương Lục: "Cậu em đẹp trai thế này nên tôi không ý kiến."
Thương Lục không hút thuốc lá nên đứng cách đó không xa, đủ để nghe hết từng câu từng chữ. Hắn bị người ngoài xì xầm thảo luận ngay trước mặt mà không tỏ ra mất tự nhiên, thậm chí còn lịch sự ung dung gật đầu với Trình Tranh một cái.
"Thế... thầy Kha thì sao ạ?"
Lão Đỗ biết, chỉ cần Kha Dữ không ý kiến thì Đường Trác chắc chắn cũng không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!