Cửa sổ sát đất phản chiếu ra hình ảnh tấm ga trải giường hỗn độn, Chung Bình khỏa thân nằm phủ phục chính giữa giường, chịu đựng cơn tình triều mới được thỏa mãn một nửa. Cậu ta đang chờ Thang Dã tiếp xong cuộc điện thoại thình lình giữa đêm khuya, thế nhưng mãi mà không nghe thấy ông ta đáp lại tiếng nào. Chung Bình không nhịn được quay đầu nhìn, chỉ trông thấy một khuôn mặt âm trầm đáng sợ trong bóng tối.
Giữa căn phòng yên lặng, kính cửa sổ bị đập "choang" một tiếng nặng nề, toàn thân Chung Bình vô thức run lên, chiếc điện thoại di động rơi dưới đất vỡ vụn thành mấy mảnh.
·
Thương Lục thức dậy từ 5 giờ sáng, sau khi chạy bộ sáu cây số thì dùng một ly cà phê và một phần bữa sáng kiểu Anh, sau đó bắn khoảng một tá mũi tên trong sân vườn. Mũi tên bằng chì xuyên thủng màn sương mù tràn ngập từ dưới biển lên lưng chừng núi, đuôi lông vũ rung lên cùng tiếng chim hót. Làm xong hết mọi việc thì chú Minh cũng vừa pha trà xong, hắn bắt đầu một ngày làm việc mới.
Nhưng hôm nay lại không giống mọi ngày, chưa uống được một nửa tách trà thì điện thoại di động chợt rung lên, là một dãy số xa lạ.
Thương Lục gạt nút nghe: "Xin chào."
Tiếng Quảng Đông liến thoắng vang lên: "Chào anh, bất động sản Á Vận giá rẻ kịch sàn ——"
Cúp máy.
Chú Minh bật cười, "Đi làm sớm thế? Còn cần mẫn hơn cậu nữa."
Sắc mặt Thương Lục không quá vui, qua một lát, dãy số xa lạ kia lại gọi tới. Hắn kiên nhẫn dùng tiếng Quảng nói rõ từng chữ: "Xin lỗi, hình như anh gọi nhầm số rồi."
Giọng nói đầu dây bên kia lãnh đạm nhưng mang cười: "Thế à, vậy tôi cúp nhé."
Tách trà bị gác vội lên đĩa lót, bởi vì bàn tay cầm tách mất đi độ trầm ổn nên khiến nó phát ra tiếng vang hơi đục. Chú Minh nhìn Thương Lục đầy hứng thú, cảm thấy hôm nay mới được mở rộng tầm mắt. Thương Lục đẩy ghế đứng dậy, "Khoan đã." Cửa kính trượt qua một bên, chú Minh nhìn theo bóng dáng hắn từ từ đứng dưới khoảng sân mù sương.
"Không gọi nhầm đâu." Thương Lục thấp giọng.
"Cậu biết tôi là ai không." Đối phương cố ý hỏi.
"Biết."
"Vậy sao, thế tôi là ai?"
"Thầy Kha."
"Bạn học ngoan lắm, buổi sáng tốt lành."
Kha Dữ cười một tiếng mang theo chút vui vẻ. Thương Lục bị trêu mà không giận được, bất đắc dĩ cũng phải cười theo, "Kiếm đâu ra số của tôi thế?"
"Thu mua luật sư nhà cậu."
"Đổi bằng gì?"
"Ký tên đặc biệt cho bạn gái anh ta."
Thương Lục cười to thành tiếng, thong dong đi từng bước dọc theo con đường lát đá trong sân: "Sáng sớm anh gọi tới chắc không phải chỉ để nói với tôi chuyện này đâu đúng không?"
"Sao có chuyện đó được, bây giờ cậu đang là khách hàng cao quý của tôi mà. Ngày mai tôi bay đi Lệ Giang rồi, chiều nay có lịch hẹn bác sĩ, cho cậu hai tiếng đồng hồ xem nhà, có sang không?"
"Xem ra anh sốt ruột thật đấy."
"Sốt ruột gặp cậu." Kha Dữ chậm chạp nói.
Thương Lục không mắc lừa, bước chân hắn dừng lại theo phản xạ, tay giơ lên ngắt một phiến lá trúc. Sương sớm chưa tan dính ướt hết ngón tay, hắn lười biếng nói: "Nói cho hết câu đi."
"Sốt ruột gặp đống nhân dân tệ lóng lánh ánh vàng của cậu."
"Không thành vấn đề."
Chú Minh vừa cho chó Doberman ăn xong thì nghe Thương Lục hỏi lấy chìa khóa xe, chú ta tò mò: "Cậu đi ra ngoài làm gì sớm thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!