Ưng Ẩn nhanh trí phân tích thêm một lúc, thậm chí còn mừng rỡ muốn chạy ra tay bắt mặt mừng nối lại tiền duyên, không ngờ cô vừa chớm bước một bước đã bị người phía sau kéo lảo đảo. Quay đầu nhìn, Kha Dữ đang cúi gằm mặt nhăn nhó kéo cô đi về hướng ngược lại. Đám người xung quanh hô to gọi nhỏ, dưới chân Ưng Ẩn trẹo một cái, dùng bản năng khắc sâu vào ADN cố gắng quản lý tốt sắc mặt đồng thời khẽ hô một tiếng "Cứu mạng!".
Chỉ chớp mắt sau, tay cô nàng bám vào vai Kha Dữ, anh vòng tay qua eo cô, hai người cùng thực hiện một động tác tango anh hùng cứu mỹ nhân cực kỳ kinh điển hay thấy trong các bộ phim thần tượng ba xu..... Không rõ gã ngốc nào bắt đầu vỗ tay, xung quanh còn kèm theo vô số tràng cười cợt trêu ghẹo.
Trước mắt Kha Dữ tối sầm... Lại lên hot search nữa rồi!
Một góc nhỏ xôn xao không thể ảnh hưởng đến bầu không khí cả sảnh tiệc, nhưng đã có người xì xầm dò hỏi: "Vừa có chuyện gì thế?" Kha Dữ đỡ Ưng Ẩn đứng vững, lại theo phản xạ quay đầu nhìn về hướng Thương Lục... Đối phương cầm một ly champagne, ánh mắt hơi kinh ngạc, sau đó dùng vẻ mặt hài hước nhàm chán giơ giơ tay làm động tác nâng ly.
Mẹ nó.
Anh từng tưởng tượng ra một trăm kiểu gặp lại giữa hai người, cùng với luật sư hai bên lạnh lùng trao đổi những vấn đề nhàm chán như tiền bạc, danh tiếng hay bồi thường... Thế nhưng lại chưa từng nghĩ đến trường hợp gặp nhau trong buổi yến hội đầy xa hoa phù phiếm này. Ánh đèn trần quá rực rỡ, soi sáng cả tâm trạng bất ổn và khiến anh hoảng hốt không biết phải trốn vào đâu.
Khách khứa tụ tập vây quanh, có người còn ồn ào gọi anh là "Muse của Sesc", tuy đó đúng là một lời trêu chọc nhưng cũng không thể phân biệt được là ác ý hay khen thật lòng. Ưng Ẩn ôm ngực, còn chưa hết kinh hoàng vẫn phải mỉm cười xinh đẹp: "Thầy Kha chạy làm gì thế, người ta chỉ định mời anh ly rượu thôi." Nói đoạn cô tự nhiên nhấc hai ly champagne từ khay rượu của nhân viên phục vụ: "Còn chưa kịp chúc mừng tác phẩm đoạt giải."
Có Ưng Ẩn mở đầu, mọi người cũng thuận thế nâng cốc. Ưng Ẩn nhét ly rượu vào tay anh, thành ly phát ra tiếng lanh canh trong trẻo, cô chớp chớp mắt: "Chúc mừng."
Không biết Cố Tụ xuất hiện từ bao giờ, Ưng Ẩn rất thức thời, giả vờ kinh ngạc hô lên: "Ôi chao, tổng giám đốc Cố! Lâu rồi không gặp anh, thế nào, anh đã xem phim mới của Đảo Nhỏ chưa?"
Cố Tụ gật đầu, tuy tuổi còn trẻ nhưng khí chất rất chín chắn trầm ổn: "Sáng nay vừa xem, thầy Kha Dữ diễn tốt quá." Anh ta là chủ nhà, là người phát ngôn của tư bản, lời vừa dứt mọi người lại tiếp tục nâng chén thêm lần nữa.
Ưng Ẩn mỉm cười, đôi mắt đẹp lưu chuyển rất tự nhiên nhìn về phía Thương Lục: "Anh Thương, lâu rồi không gặp, anh cũng xem chứ?"
Ở đây không ai biết đến thân phận của Thương Lục, chỉ xem hắn là trợ lý bên người Cố Tụ. Ưng Ẩn đột nhiên kéo hắn vào cuộc đối thoại làm mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, Thương Lục nhìn Kha Dữ, ánh mắt hai người yên lặng chạm nhau. Bởi vì vóc dáng quá cao nên hắn nhìn ai cũng phải cúi đầu cụp mắt, cho người đối diện một cảm giác chăm chú thâm trầm, nhưng khí chất thì lại lười biếng buông thả khiến người ta nghi ngờ hắn đang đùa cợt.
Lời vừa nói ra, tội danh càng chắc chắn —— hắn thờ ơ đáp: "Đương nhiên là có, kỹ thuật diễn của thầy Kha rất hoàn hảo —— là diễn viên chính xuất sắc nhất."
Lời khen tặng quá nặng nề, mà hắn hiện giờ chỉ là một gã vô danh tiểu tốt. Giới giải trí toàn là mấy tay cáo già, ngoài mặt không ai nói gì nhưng trong bụng thì không ngừng lẩm bẩm, không biết cái gã này là ai mà ăn nói chắc như đinh đóng cột thế, người không biết còn tưởng là Lịch Sơn đích thân nói cơ đấy.
Không khí im bặt khoảng một giây, ai nấy đều muốn làm nhãi ranh không biết trời cao đất dày này bẽ mặt một phen, nhưng không ngờ Kha Dữ đang nhanh hơn một bước, bình tĩnh kết thúc chủ đề: "Cậu nói quá lời rồi."
"Tiếc là hôm nay đạo diễn không có mặt. Đúng rồi, đạo diễn đó rốt cuộc là ai thế?"
Tên chỉ có vỏn vẹn một chữ tiếng Anh, hắn share bài khen ngợi của Sesc về cũng chỉ lạnh lùng viết thêm một chữ "thx" đầy ngạo mạn. Trang Twitter của hắn bị đào ra ba thước nhưng không hề có bất cứ thông tin cá nhân nào, chỉ viết tràn đầy bài ghi nhớ, hình ảnh sinh hoạt, thỉnh thoảng có thêm cảm hứng sáng tác hoặc bình luận phim điện ảnh. Lâu lâu hắn còn đăng vài video ngắn ghi lại những buổi hòa nhạc giao hưởng, khen ngợi màn trình diễn thiên tài của một nghệ sĩ violin nào đó tên "Chi Hòa", hoặc là tham gia các buổi nói chuyện, hội thảo về phim ảnh với các giáo sư, chuyên gia có kinh nghiệm.
Có người đoán hắn là học trò của bậc thầy sân khấu tiên phong người Bắc Âu Stella, có người đoán hắn là người nước ngoài, cũng có người quả quyết cho rằng hắn là clone của một vị đạo diễn có tiếng nào đó trong giới giải trí đại lục.
Từ chiều đã có phóng viên đi phỏng vấn Lịch Sơn, hỏi xem phim ngắn này có phải tác phẩm của ông ta không. Lịch Sơn dùng lập trường của một vị tiền bối rất công nhận và tán thưởng bộ phim, đồng thời kiên quyết phủ nhận đó là phong cách làm phim mà ông ta mong muốn.
"Đảo Nhỏ, ở đây chỉ mình cậu biết rõ. Mau nói đi, vị đạo diễn kia rốt cuộc là ai?"
Mọi ánh mắt tò mò đều tụ tập trên người anh, toàn hội trường nháy mắt yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhạc giao hưởng du dương réo rắt. Kha Dữ nhìn thẳng vào mắt Thương Lục, nhẹ nhàng đáp: "Là một tên lừa đảo."
"Tên lừa đảo? Lừa đảo gì cơ?" Mọi người ngơ ngác châu đầu ghé tai, Kha Dữ lại bất chấp lễ nghĩa, thấp giọng nói một câu "Xin lỗi" liền hấp tấp rời khỏi hội trường. Cố Tụ khẽ ho một tiếng nhìn qua Thương Lục, đối phương như bị mấy chữ "tên lừa đảo" chọc trúng, bất đắc dĩ sờ mũi mỉm cười, thừa dịp không ai chú ý cũng đuổi theo đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng tiệc vừa dày vừa tĩnh âm, vậy mà rung chấn từ lần đóng trước chưa dừng lại đã bị đẩy ra lần nữa. Kha Dữ chưa đi được mấy bước, cổ tay nhanh chóng bị người ta nắm lấy: "—— Thầy Kha."
Kha Dữ không thèm quay đầu, chỉ đáp lạnh như băng: "Buông ra."
"Đừng chạy."
"Muốn nói gì thì giữ lại để nói với luật sư ấy."
Thiếu gia nhà họ Thương chứ gì, bây giờ anh đổi ý rồi, không chỉ muốn hắn nhường bản quyền, biến bộ phim thành prequel dẫn đường cho "Rơi xuống", mà còn muốn kiện hắn táng gia bại sản —— Năm triệu là quá ít, phải tốn mười triệu, hai mươi triệu đi may áo cưới cho người ta, kẻ có tiền như hắn cũng phải biết xót ruột chứ đúng không.
Có tiếng thì thầm vọng ra từ trong góc hành lang, sắc mặt Kha Dữ biến đổi, không thể tránh thoát mà còn bị Thương Lục túm vào trong phòng nghỉ. Cửa đóng lại, một tay Thương Lục chống lên, giam chặt Kha Dữ vào giữa.
"Nghe tôi nói."
"Không nghe."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!