*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thuận tiện thích là sao nữa? Em không thèm thích người bò giường ——"
Thương Lục nắm bả vai em gái, kiên nhẫn cúi người: "Bạn nhỏ, anh trai em chọn diễn viên chứ không chọn chiến binh danh dự hay tấm gương đạo đức, cuộc sống cá nhân của anh ta không liên quan đến anh, mà anh cũng không hứng thú, đã hiểu chưa?"
Bên ngoài vang lên hai tiếng còi xe, Thương Lục mở tủ đựng đồng hồ tự lên dây, tháo chiếc Chopard Geneva Seal* vừa đeo vào tay vừa bước nhanh ra ngoài, đồng thời không quên đuổi người: "Thôi, đừng bĩu môi nữa, tự chơi ngoan nhé."
*Geneva Seal: hay Poinçon de Genève (Tiếng Pháp), Genfer Siegel (Tiếng Đức) là con dấu bảo đảm cho những chiếc đồng hồ Thụy Sĩ đạt chuẩn các bài kiểm tra chất lượng, chủ yếu về công đoạn hoàn thiện và trang trí. Trước đây, dấu Geneva được đóng thủ công; bây giờ, dấu này được khắc bằng công nghệ nano giúp hình ảnh Geneva mịn và sắc nét. Mỗi năm, chỉ có khoảng 0.08% sản phẩm trong số 30 triệu chiếc đồng hồ sản xuất tại Thụy Sĩ được nhận dấu Geneva danh giá.
Minh họa bằng con Chopard L.U. C Quattro 161926-5004 có chứng nhận Geneva Seal (có thể chính là con mà Lục phổi bò đeo), giá khoảng 511tr.
Chiếc Aston Martin của Trần Hựu Hàm đã dừng ngay ven đường, sáng nay anh ta có việc phải trở về xử lý, đến chiều tiện đường sang chở Thương Lục cùng đi dự họp báo. Thấy đối phương bước ra cửa, chờ đến khi ngồi lên xe, anh ta không nhịn được phải đỡ tay lái bật cười: "Thiếu gia ơi, cậu không có ý định giữ cung cách khiêm tốn nữa à."
Trên người mặc âu phục thủ công phố Savile Row, tay đeo đồng hồ giới hạn toàn cầu, cộng với vóc dáng và khí chất quanh thân không tầm thường, Trần Hựu Hàm chu đáo dặn trước: "Lát nữa nhớ đừng vào chung nhé."
"Làm sao?"
"Danh tiếng anh đây tương đối kém, nếu cậu vác theo bộ dạng này đi vào cùng tôi, đảm bảo tiệc chưa kết thúc cậu đã bị chết danh trai bao nhà giàu đấy."
Thương Lục: "..."
"Cậu bị hiểu lầm cũng chả sao, tôi thì không được —— Bây giờ tôi là người có gia đình rồi."
"Khoe ân ái mau cút đi."
Trần Hựu Hàm cười một tiếng rồi ném cho hắn một hộp quà. Chiếc xe trượt êm ái trên đoạn đường quốc lộ xuyên qua rừng cây, anh ta nói thản nhiên: "Chúc mừng đoạt giải."
Bên trong hộp quà là một chiếc bút máy Blancpain*, hắn không thèm khách sáo: "Cảm ơn. Xem phim chưa?"
*Blancpain vốn là hãng sản xuất đồng hồ cao cấp, về sau hợp tác với nghệ nhân bút viết trẻ tuổi nhất lịch sử là Grayson Tighe để sản xuất ra 5 collection bút máy thủ công giới hạn số lượng 500 chiếc.
"Cậu thấy tôi có thời gian xem không?"
Thương Lục: "..."
Quả nhiên không nên ôm bất kỳ ảo tưởng nào ngoài kiếm tiền từ người đàn ông này.
"Không có thời gian xem phim thật, nhưng tin tức trên radio thì nghe xong rồi. Diễn viên chính của cậu là Kha Dữ?"
"Anh quen à?" Thương Lục hơi giật mình, tác phong của Trần Hựu Hàm quá kém làm hắn tự dưng nảy ra một suy nghĩ không hay: "Ngủ với anh ta rồi?"
"Đệt mẹ," Trần Hựu Hàm cười sặc nước bọt, "Bạn nhỏ, ý tưởng của cậu đặt nhầm chỗ rồi, mai kia gặp Diệp Cẩn cậu cũng định hỏi cô ta đã ngủ với người ta chưa sao? Với địa vị nhà họ Thương các cậu, nếu cậu cảm thấy giới giải trí chỉ cần có tiền là ngủ ai cũng được, vậy sau này đi một event kính một chầu rượu chắc phải gặp đến ba người có tin đồn ngủ với cậu ta mất —— Nói thế này đi, ở cái vũ đài danh lợi này, nếu muốn bị ngủ thì chỉ cần bỏ chút tiền ra là ngủ được rồi, nếu đã không muốn, dù có bỏ ra bao nhiêu cũng không ngủ được đâu."
"Tôi không có ý đó." Thương Lục mỉa mai xin lỗi. Chết tiệt thật, bị Thương Minh Bảo tẩy não cả ngày lẫn đêm nên hắn cũng choáng đầu luôn rồi.
Trần Hựu Hàm liếc hắn một cái, bất đắc dĩ bật cười: "Xin lỗi tôi làm gì? Tôi thật sự không quen biết cậu diễn viên đó, cũng không có hứng thú, nhưng mà có nghe được ít tin đồn về ông chủ nhà cậu ta."
"Cái gì?"
"Ông chủ công ty đó họ Thang, chơi bạo lắm, mười mấy năm trước từng chơi phế mười mấy người, gần đây lại không nghe thấy đồn đãi gì nữa. Nếu cậu muốn tiếp tục hợp tác với Kha Dữ thì chắc chắn phải qua lại với ông ta, cho nên tôi kiến nghị cậu nên đổi người đi thì hơn."
·
Ánh mặt trời giữa trưa không lọt qua nổi bức rèm che dày nặng, Kha Dữ sờ vào điện thoại mới biết đã gần 11 giờ. Anh thay áo ngủ mở cửa, Thịnh Quả Nhi đang ở bên ngoài lo âu đi qua đi lại. Kha Dữ tựa cửa thưởng thức một lát mới hài hước nói: "Buồn đi toilet à."
Thịnh Quả Nhi la lớn xông lên: "Cuối cùng anh cũng dậy rồi! Sếp Mạch nói mười phút nữa sẽ đến, nếu anh không rời giường chắc anh ấy băm em ra mất!"
Kha Dữ không dao động, chỉ hỏi: "Cho mèo ăn chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!