Chương 23: (Vô Đề)

Kha Dữ nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây, cuối cùng lựa chọn tắt máy.

Gần như có thể tưởng tượng ra cơn tức giận lạnh như băng và hung ác nham hiểm của đối phương, thế nhưng anh không chỉ không sợ hãi mà còn khoái chí cười thành tiếng. Giọng cười bị ô cửa sổ đóng kín dồn vào một góc, bên ngoài vang lên tiếng phim trường hoạt động ồn ào, chỉ đạo ánh sáng la hét phàn nàn góc độ chưa đủ cao, thư ký trường quay nghe theo mệnh lệnh phó đạo diễn, dời cảnh quay thứ 123 lên trước, tiếng cười nói của nhân viên hóa trang lướt qua cửa sổ.

Giữa ngày làm việc hối hả này, Kha Dữ càng suy nghĩ càng thấy buồn cười hơn, khóe mắt cũng trào nước vì cười quá nhiều.

Khuôn mặt anh cúi gằm, tóc mái che khuất toán bộ ánh sáng dưới đáy mắt.

Lúc chuông điện thoại vang lên, anh đã kịp bình tĩnh trở lại. Kha Dữ lẳng lặng nghe luật sư xin lỗi, "Thương Lục biết thân phận của tôi rồi, đúng không."

Lê Hải Dao lịch sự đáp: "Tôi thay mặt thân chủ của mình, anh Thương Lục, gửi lời xin lỗi chân thành sâu sắc đến anh."

"Tức là cậu ta biết hết rồi."

"Biết hết rồi."

Kha Dữ lạnh lùng cười: "Nếu cậu ta biết rồi thì lấy đâu ra tự tin dùng năm triệu để giải quyết vấn đề thế?"

Chỉ bằng mấy bức email không đau không ngứa trong hộp thư điện tử mà miễn cưỡng cho là thư quan tâm đấy à?

"Chuyển lời cho thân chủ của anh, nói tôi muốn gặp mặt trực tiếp, mang theo đủ thành ý vào, hạ bớt thói ngạo mạn xuống, đồng thời —— Tốt nhất là nên cầu nguyện cho bạn gái cậu ta đủ giàu có lẫn hào phóng đi."

Thân làm luật sư khó tránh khỏi trường hợp bị người đời khinh bỉ, Lê Hải Dao cúp máy xong cũng chỉ sờ mũi bật cười, trong lòng nghĩ thầm, Thương Lục có bạn gái từ bao giờ thế?

Ánh mặt trời bị tầng mây dày che khuất, lại là một ngày đông thời tiết âm u. Kha Dữ đẩy cửa, trông thấy hành lang trát xi măng bên ngoài đứng chen chúc đầy người, ai nấy nhiệt liệt vỗ tay, Đường Trác còn đứng ngay hàng đầu như đã tạm thời buông hết ân oán xuống. Kha Dữ cười nhẹ một tiếng: "Sao thế, tổ chức sinh nhật sớm cho tôi à?"

Trình Tranh giơ ngón tay cái: "Xem ngày mai có đạt giải không nào."

"Sao phải chờ đến mai?" Lão Đỗ vỗ tay hăng say nhất, "Là Sesc đấy! Sesc đích thân xác nhận vị diễn viên người Trung Quốc muốn hợp tác cùng. Đó không phải là nhân vật hàng đầu giới phim ảnh sao?"

Kha Dữ và Đường Trác yên lặng trao đổi ánh mắt, đoạn gật đầu. Hai người sóng vai tách mọi người đi ra ngoài, Kha Dữ bình tĩnh trả lời: "Tiếc quá, tôi không thích ông ta."

Lão Đỗ: "..."

Khá lắm, giả vờ giả vịt giỏi thật đấy.

Danh tiếng từ trên trời rơi xuống như một liều thuốc an thần đến với đoàn phim rất đúng lúc, cả phim trường vốn mệt mỏi vì phải hoạt động liên tục trở nên sống động linh hoạt hẳn. Kha Dữ đi đến đâu cũng được đối xử đặc biệt như nguyên thủ quốc gia, từ diễn viên đến nhân viên kỹ thuật, từ vai phụ đến quần chúng đều cung kính cúi đầu, không cần biết có chân thành hay không, ai nấy luôn miệng chào hỏi một tiếng "Thầy Kha".

Vẫn là con hẻm cũ, vẫn là góc tường đó, A Châu yên lặng đi ngang qua chợt nghe được mấy lời tán dóc:

"Không nói những cái khác, đoạn độc thoại đọc tốt thật đấy."

"Cảnh hút thuốc cũng rất đẹp, ánh mắt xuyên qua ánh đèn neon quá bùng nổ! Lạnh cả người!"

"Thì như thế nên Lịch Sơn mới không chịu buông đấy thây."

Đối phương chép miệng mấy tiếng, đoạn hít mây nhả khói thán phục: "Ánh mắt của đạo diễn lớn đúng là lợi hại."

Ánh mắt A Châu không hề dao động, những lời kia cũng tương tự như mùi rác rưởi chua lòm xộc vào miệng mũi anh ta, cứ như hoàn toàn không tồn tại. Thế nhưng có lẽ là cảm thấy mấy lời hùng hồn của bọn họ quá buồn cười nên anh ta hơi giật giật khóe môi.

Mùi thơm ngọt ngào bao phủ khắp phim trường.

Đồ ăn thức uống của bữa trà chiều đã được ship đến, bởi vì quyết định quá vội vàng, nhân số lại nhiều nên Thịnh Quả Nhi đành đặt hàng từ cả hai tiệm Côi Lệ và Bán Đảo, ai cũng có phần. Từ bao bì đóng gói, mùi vị đến hình thức đều ngon mắt ngon miệng, thậm chí ruy băng thắt nút trông cũng cao cấp khác thường. Các nhân viên công tác nhận được điểm tâm đều há hốc mồm, xoa xoa bàn tay đầy mồ hôi kinh ngạc hỏi: "Tôi cũng có phần sao?"

Cuối cùng vẫn không nỡ ăn, đành cất kỹ vào túi mang về cho vợ con ở nhà nếm thử. Thịnh Quả Nhi lấy cớ bản thân phải giảm cân, nhường luôn cả phần của mình ra chia cho bọn họ.

Trông thấy bóng dáng A Châu, cô biết ngay tâm trạng vui vẻ của Kha Dữ ngày hôm nay xem như kết thúc rồi.

Kha Dữ vừa xong cảnh diễn, đang nghe Đường Trác biên lý do thoái thác với nhà đầu tư chiều nay thì liếc mắt trông thấy A Châu đi theo sau Thịnh Quả Nhi, quả nhiên, ánh mắt mang cười của anh lập tức tắt hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!