Bầu không khí yên tĩnh quỷ quái lan tràn khắp khu vườn lúc sáng sớm, chú Minh không nghe thấy nội dung câu chuyện trong tai nghe bluetooth, chỉ thấy cậu tư nhà họ Thương hỏi câu đó xong thì rơi vào trầm mặc..... Vẻ mặt còn vô cùng đặc sắc.
Chú Minh phỏng đoán, trừ phi Thương Minh Bảo vừa nói bản thân phải lòng một gã nghèo hèn ất ơ nào đó xuất thân từ Cửu Long Trại Thành, quyết tâm cùng gã đó trốn sang Philippines làm ngư dân đánh cá, còn không thì trên mặt Thương Lục tuyệt đối không thể xuất hiện loại thần sắc khó lòng miêu tả đến thế này được.
*Cửu Long Trại Thành (Phồn thể: , Giản thể: , tiếng Anh: Kowloon Walled City) là một khu dân cư đông đúc tồn tại ở Tân Cửu Long, Hồng Kông từ cuối thế kỷ 19 cho tới đầu thập niên 1990 trước khi bị chính quyền Hồng Kông cho di dời và phá bỏ để thay thế bằng công viên Cửu Long Trại Thành (). Trong suốt khoảng thời gian từ thập niên 1950 tới 1970, Cửu Long Trại Thành gần như nằm dưới sự kiểm soát của các băng nhóm xã hội đen và có tỉ lệ mại dâm, cờ bạc và nghiện hút rất cao.
Đó là một dạng hỗn hợp giữa khiếp sợ đầy bất ngờ và gật gù công nhận, cuối cùng toàn bộ biến thành một tiếng chửi thề nghiến răng nghiến lợi.
Chú Minh lẳng lặng đi ra ngoài, còn không quên chu đáo kéo kín cửa sân lại.
10 giờ sáng là khoảng thời gian bận rộn nhất ở khu trung tâm, luật sư Lê Hải Dao kiên trì rót cho mình một ly espresso, còn chưa kịp uống ngụm nào thì điện thoại đã vang lên.
"Gửi công hàm luật sư chưa?" Cậu chủ Thương cau có hỏi thẳng vào đề.
"Đã gửi chưa?"
Hai bên yên tĩnh một lúc, Lê Hải Dao nghe hắn mất kiên nhẫn lặp đi lặp lại: "Anh có chắc là giao tận tay người ta không đấy?"
... Trời ạ, thế mà cũng hỏi! Lê Hải Dao hắng giọng, tự tin nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi đích thân làm mà cậu còn không yên tâm? Tuy người đã dọn đi rồi, nhưng tôi cam đoan rằng anh ta đã thật sự tiếp thu đầy đủ, trọn vẹn từng câu từng chữ của công hàm rồi đấy."
Thương Lục: "..."
"Có vấn đề gì à?" Lê Hải Dao khẽ cười.
"Anh ấy là Kha Dữ."
"Hả?" Cái tên nghe quen tai phết.
Hai vị trợ lý luật sư đúng lúc đi ngang qua phòng, để lọt tiếng nói chuyện qua khe cửa: "Không ngờ kỹ thuật diễn của Kha Dữ lại tốt như vậy."
"Vị đạo diễn kia biết dẫn dắt diễn viên thật, không biết Đảo Nhỏ có dám nhận cát sê của người ta không nhỉ?"
"Tôi nghe nói thù lao một bộ phim điện ảnh của cậu ta phải trên hai mươi triệu cơ đấy."
Bàn tay Lê Hải Dao run lên, miệng sặc một phát... Mẹ nó, hôm nay thời tiết khu trung tâm xấu quá!
Thương Lục hạ giọng: "Đã đề xuất phương án giải quyết chưa?"
Lê Hải Dao như cười như không: "Cậu chủ, cậu đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của công ty chúng tôi đấy à?"
... Thương Lục thê thảm vuốt mặt.
·
Cầm năm triệu cút đi, hoặc không lấy một xu nhưng trở thành diễn viên độc quyền của hắn.
Ánh mắt Kha Dữ tối lại, cuối cùng thấp giọng mắng một câu: "Đồ khốn."
Nhập số của luật sư vào điện thoại thì nhận được thông báo máy bận, Kha Dữ ấn tắt, còn chưa kịp gọi lại thì cánh cửa phòng đã bị đá bay, Đường Trác đang thở hồng hộc đứng ngay bên ngoài.
Anh ta tạm dừng hai giây rồi hùng hục xông vào, đồng thời hất tay phó đạo diễn đang ngăn cản mình ra: "Kha Dữ, tôi yêu cầu cậu giải thích."
Chuyện gì tới vẫn phải tới.
Phó đạo diễn và nhà sản xuất đồng loạt nháy mắt ra hiệu, lão Đỗ chủ nhiệm sản xuất vội chạy ra hòa giải: "Nào —— Nào, lão Đường à, anh bình tĩnh một chút đi, chuyện chắc chắn không như anh nghĩ đâu ——"
Kha Dữ đứng dậy khỏi sô pha, ném một ánh mắt làm lão Đỗ phải nghẹn họng. Trong phòng yên tĩnh trở lại, anh thản nhiên phất tay: "Quả Nhi, gọi cho Côi Lệ đặt trà chiều đi, anh mời." Nói rồi anh chuyển hướng sang những người còn lại: "Tôi muốn nói chuyện riêng với đạo diễn Đường."
Người không liên quan đã lui sạch sẽ, Kha Dữ mời Đường Trác một điếu thuốc. Bật lửa sáng lên, anh tiến tới gần, Đường Trác phải nể tình cúi đầu châm thuốc rồi rít một hơi dài. Kha Dữ mời anh ta ngồi xuống ghế, mình thì bắt tréo chân ngồi đối diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!