Kha Dữ xuất hiện trên hành lang, hít sâu một hơi rồi mới đi về hướng phòng nghỉ. Cảnh giường chiếu hôm nay đã NG ba lần, kiên nhẫn của Đường Trác mất hết, cuối cùng vẫn là Trình Tranh chủ động kêu dừng để anh đi nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái.
Người vừa đi, Đường Trác lập tức châm thuốc nói chuyện với Trình Tranh: "Trước kia tôi lo lắng cậu ta thoát vai không được nên còn lo đi tìm cả cố vấn tâm lý," Anh ta cười lắc đầu: "Xem trạng thái kia, đừng nói thoát vai, đến nhập vai còn khó nữa là."
Cảnh giường chiếu là cảnh quay dễ nhập diễn nhất, đây cũng là lý do tại sao fan của nhiều diễn viên idol lại đề phòng cảnh hôn cảnh tình cảm thân mật như thế, ai cũng sợ thần tượng phim giả tình thật. "Rơi xuống" là bộ phim có lịch quay dày đặc, môi trường khép kín, tình cảm áp lực mãnh liệt lại có nhiều cử chỉ tay chân thân mật. Đường Trác vẫn âm thầm quan sát xem Kha Dữ có lén tiếp xúc với Trình Tranh sau giờ diễn không, chẳng ngờ ánh mắt anh luôn lạnh nhạt như thể đối phương chỉ là đồng nghiệp bình thường..... Ông trời ơi, đây chính là người sẽ cùng cậu ta diễn tám cảnh giường chiếu, được sờ hết toàn thân từ trên xuống dưới, vì đối phương mà giết người, cũng là nữ thần phong vận số một giới giải trí đấy.
Trình Tranh phủi phủi sườn xám, "Cứ để cậu ấy điều chỉnh đi, biểu hiện của Tiểu Kha cũng không tồi, tốt hơn tôi kỳ vọng." Nói đến đây, chị ta chợt nhớ ra, "Cậu có biết vết thương trên môi cậu ta là đồ thật không thế?"
Đường Trác ngậm thuốc bật cười: "Sao có thể? Bao nhiêu ngày rồi, nếu rách thật thì cũng phải lành chứ."
"Cho nên mỗi ngày cậu ấy đều cắn rách thêm lần nữa." Trình Tranh vỗ vai Đường Trác, "Kiên nhẫn với người ta thêm chút nữa đi."
Đường Trác ngẩn người, tàn thuốc rơi rụng đầy áo.
·
Màn hình di động sáng lên, thanh tiến trình từ từ trượt sang phải theo trình tự quen thuộc, hai thân thể quấn vào nhau được mấy giây thì Thịnh Quả Nhi đẩy cửa bước vào. Thấy Kha Dữ trong phòng, đột nhiên cô nàng căng thẳng lắp bắp: "Anh, anh quay xong rồi ạ?"
Kha Dữ liếc phong bì trong tay cô: "Thang Dã tìm em sao?"
"Sếp Thang kêu em đưa cái này cho anh..." Thịnh Quả Nhi đến gần, trông thấy Kha Dữ quả nhiên lại đang xem bộ phim cấp ba kia.
Mỗi khi Kha Dữ gặp cảnh diễn khó khăn thì luôn xem đi xem lại một đoạn phim khiêu dâm ngắn, Thịnh Quả Nhi nghĩ có lẽ đó là cách anh dẫn dắt mình tìm ra cảm giác.
Kha Dữ hờ hững mở phong thư, liếc nhìn một góc thư mời liền nhét vào như cũ, "Gọi điện thoại cho An Ngôn, nói anh không xin nghỉ được, để anh ta chuyển lời cho Thang Dã."
"Sếp Thang... Sếp Thang đã xin nghỉ cho anh rồi."
Kha Dữ nhắm mắt, chỉ còn lại tiếng thở d. ốc kịch liệt và tiếng da thịt vu. ốt ve cọ xát truyền ra từ một bên tai nghe. Qua một lúc lâu, anh xua xua tay như thể cực kỳ mệt mỏi: "Biết rồi."
Thịnh Quả Nhi rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, tiếng thở d. ốc và mút mát vẫn kiên trì tiếp tục. Kha Dữ móc lọ thuốc trong ba lô cô nàng ra, dốc hai viên, lại dốc thêm hai viên nữa. Đây là thuốc được kê đơn, Thẩm Dụ kê liều cho hai tháng, hiện giờ vẫn chưa hết thời gian mà sắp chạm đáy tới nơi.
"Làm nghệ thuật quá thê thảm."
Nhớ đến câu nói đùa với Thương Lục, Kha Dữ cong môi lên. Làm nghệ thuật đúng là quá thảm, anh lại là kiểu người giỏi tự hủy hoại bản thân.
Nửa tiếng sau, cảnh giường chiếu tiếp tục được quay, Đường Trác từ sau máy theo dõi nhìn thấy trạng thái hoàn mỹ nhất của Kha Dữ.
·
Nam Mỹ đang là giữa mùa hè, trên những con phố đầy màu sắc ở Argentina, một tấm biển quảng cáo điện tử khổng lồ dường như trắng bệch dưới ánh nắng thiêu đốt, hình ảnh luân phiên thay đổi theo từng phút, từng tấm áp phích phim điện ảnh theo phong cách mãnh liệt lần lượt trình chiếu. Thời điểm quay vòng đến poster "Nhàm chán", dòng chữ tiếng Anh A film by Sean & Mr. Island được chèn ngay phía dưới. Trên đường phố đầy ánh nèn neon, một người đàn ông cao lớn cúi đầu châm thuốc.
Thương Thiệu kêu dừng xe, chụp được hết cảnh tượng này lại.
"Anh Thương cảm thấy hứng thú với bộ phim kia sao?" Khách hàng cười dò hỏi.
Đầu ngón tay Thương Thiệu gõ nhẹ lên đùi, hãnh diện đáp: "Là tác phẩm của em tôi."
Anh ta là người bận rộn, đến tối mới được nghỉ xả hơi liền gửi tấm ảnh cho Thương Lục kèm một câu "Chúc mừng".
Trông thấy poster phim mình xuất hiện trên đường phố Buenos Aires, Thương Lục mới chợt nhớ ra chuyện này. Hiện tại là 8 giờ sáng, hắn đã làm việc suốt ba tiếng đồng hồ, nhận được tin xong bèn bấm sao lưu một nửa kịch bản đang viết dở vào máy. Chú Minh bưng cà phê tiến vào: "Cậu chủ, có nên ra ngoài giải sầu một chút không?"
Thương Lục không trả lời mà thuận tay bấm mở hộp thư điện tử. Để đảm bảo quá trình sáng tác không vướng bận, đã lâu lắm rồi hắn không xử lý tin tức xã giao, quả nhiên thông báo danh sách ứng cử rút gọn đã được gửi đến từ sáu ngày trước.
Không tính là ngạc nhiên nhưng đáng giá chúc mừng. Chú Minh nhìn thấy cậu chủ khép laptop lại, đẩy ghế đứng lên: "Đến trước buổi chiều ngày mai đừng quấy rầy cháu nhé."
Từ lúc lọt vào danh sách đề cử đến vòng chung kết tốn mất bảy ngày bình thẩm, nói cách khác, ngày mai chính là ngày có kết quả cuối cùng. Chú Minh nhìn theo bóng dáng hắn, tuy đã quen với cung cách làm việc này nhưng vẫn lên tiếng: "Chuyện tốt như vậy, cậu nên vui lâu hơn một chút chứ."
Cậu chủ nhà chú ta luôn tự khắc chế bản thân để không đắm chìm vào tình cảm gì quá mãnh liệt. Nếu sử dụng vị giác quá độ sẽ làm nó mất tính nhạy bén, trải nghiệm cảm xúc quá mức sẽ khiến nhận thức và sự đồng cảm trở nên chai sạn. Quá tràn trề hoặc quá tẻ nhạt, đối với người làm nghề sáng tạo mà nói, trường hợp nào cũng không nên xảy ra. Chú Minh đã biết từ sớm, Thương Lục vui vẻ, phiền chán, cảm động hay thương tâm đều do hắn tùy ý điều khiển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!