Chương 2: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chủ nhà rời đi để Thương Lục ở lại, ngón tay hắn móc lấy chìa khóa phòng, im lặng bước vào nhà rà quét một vòng lớn.

Sơ sài như dự kiến, sạch sẽ trên mức dự kiến.

Liếc nhìn quanh, tuy đồ nhựa chất lượng thấp vẫn chiếm cứ một phần lớn, vật dụng màu sắc xanh xanh đỏ đỏ rẻ tiền cũng khiến người ta xốn mắt nhưng thắng ở chỗ thu dọn rất chỉnh tề. Đồ gỗ gia dụng phần nhiều là đóng từ ván ép, mặt bàn cắt từ đá cẩm thạch, đường cắt thậm chí còn không mài nhẵn, tất cả đều được lau chùi sạch sẽ không có ngoại lệ.

Căn hộ diện tích không lớn được chia ra ba phòng một sảnh, có lẽ là để cho nhiều người thuê ở ghép tiết kiệm tiền. Xuất phát từ phép lịch sự, Thương Lục không bước vào phòng ngủ chính mà chỉ nhìn qua hai phòng ngủ phụ. Một trong hai căn phòng rộng không đến mười mét vuông, bên trong chất đầy giàn giáo và thùng đựng sơn. Hắn lui ra ngoài, hai tay nhét túi ló đầu nhìn căn phòng còn lại.

"Lấy phòng này đi."

Kha Dữ hỏi cho có: "Hành lý của cậu đâu?"

Thương Lục đứng bên cạnh cửa: "Sẽ đến ngay."

Khoảng mười phút sau, cánh cửa lại bị gõ vang. Kha Dữ ra mở cửa thì bị một tấm nệm cao su lớn đập thẳng vào mắt. Công nhân khuân vác nghiêng người khiêng nệm, thở hồng hộc hỏi: "Thương Lục phải không?"

Kha Dữ quay đầu lại, Thương Lục khoanh tay tựa cửa, hất cằm ra lệnh rất tự nhiên: "Vào đây."

Chiếc nệm được dọn vào phòng ngủ phụ, cái giường lò xo sắt vốn ở trong phòng bị ném ra ngoài không thương tiếc.

Sau một lúc lâu, công nhân lại từ xe tải đậu dưới lầu khuân lên một cái bàn làm việc và ghế văn phòng. Bàn đóng từ gỗ hồ đào màu đen, ghế xoay bọc da màu cam kaki trông rất tinh tế và cao cấp. Sau khi hai món đồ vật được lệnh kê vào sát tường bên cạnh cửa sổ, công việc dọn nhà xem như hoàn thành.

"Cậu..." Kha Dữ thoáng liếc mắt, trông thấy nhãn hiệu chiếc ghế thì nuốt luôn những lời muốn hỏi xuống bụng.

Thương Lục nhanh miệng đáp: "Đồ fake cả đấy." Sau đó hắn còn lịch sự gật đầu: "Cảm ơn đã thu nhận tôi, hy vọng ở chung vui vẻ."

Cánh cửa đóng lại không chút do dự, tràn ngập sự xa cách không cần nói thành lời.

Kha Dữ quay lại bếp múc sườn heo ra đĩa, bới thêm nửa chén cơm.

Nếu Mạch An Ngôn biết anh còn tìm cho mình một cậu bạn cùng phòng, có lẽ sẽ tức đến mức đột tử cũng nên.

Nhân vật trong bộ phim mới của anh tên Phi Tử, là một cậu trai nông thôn từ quê nhà Sán Vĩ chuyển đến khu làng đô thị này, một mặt cậu ta bị cuốn hút bởi lối sống phồn hoa đầy tính hưởng thụ vật chất của thành thị, mặt khác phải vật lộn với trạng thái bị vắt kiệt cả thể chất lẫn tinh thần trong tuyệt vọng.

"Con người là một loài sinh vật rất kỳ lạ, lúc vừa rơi xuống hố thì luôn liều mạng muốn bò ra ngoài, nhưng ở được một thời gian rồi sẽ sửa miệng, 'Thật ra ở dưới đáy hố cũng thoải mái lắm'." Lúc ấy đạo diễn Đường Trác vừa rít thuốc vừa dùng những lời này làm chú giải cho nội dung toàn bộ bộ phim.

Ngày Kha Dữ nhận được lời mời thử vai thì rất kinh ngạc, bởi vì hiển nhiên, kiểu phim quay để tranh giải thưởng kiểu này sẽ loại kỹ thuật diễn của anh ra từ vòng gửi xe.

Hôm đó Đường Trác đã trò chuyện với Kha Dữ suốt mười tiếng đồng hồ, nói từ quá khứ nói đến phim ảnh, nhân vật, không có gì là không dám kể, cuối cùng anh ta mới nói: "Tôi đã xem qua vai ăn mày cậu diễn trong phim thầy Lịch Sơn rồi, thầy Kha, tôi không biết người khác đánh giá thế nào, nhưng riêng tôi thì hiểu, cậu đúng là rất cố gắng học tập."

Phải thừa nhận rằng những lời của Đường Trác đã đả động anh...

Kha Dữ ngồi xuống bàn ăn, chén gốm gõ nhẹ vào mặt bàn phát ra tiếng động giòn vang.

Nếu đã nghiêm túc đi trải nghiệm, anh cần phải đặt mình vào hoàn cảnh tuyệt đối chân thật, không thể là người đứng ngoài xem mà phải đích thân tham gia vào —— thiên ngôn vạn ngữ, Thương Lục xuất hiện phải nói là rất đúng thời cơ.

Bên dưới mặt kính bàn ăn ép một tấm khăn trải bàn in hoa, trên bàn chỉ bày đơn giản một chén một đũa một đĩa. Đầu đũa đang cắm lên mặt đĩa, một tay người ngồi trên bàn kẹp một cuốn sổ nhỏ, bàn tay mở ra trang đã đánh dấu.

Đó là cảnh tượng mà Thương Lục nhìn thấy khi bước chân ra ngoài.

Khẩu trang của "anh Mộc" đã tháo xuống một nửa, hai mắt nhìn chăm chú vào trang sổ. Quyển sổ không lớn nên anh có thể dễ dàng lật bằng một bàn tay, hành động này khiến anh tuy chăm chú mà lại có thêm chút tùy ý lười nhác. Thương Lục nhìn mà chợt nhớ tới những người phụ nữ hút thuốc bên lề đường thời mình còn du học ở Pháp.

Hình ảnh thú vị đấy.

Thương Lục khoanh tay dựa tường, hai chân gác lên nhau, khóe môi hơi kéo.

Quan sát thêm mấy giây, hắn mới chú ý tới một nội dung khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!