Minh Bảo đã có bạn trai nhưng vẫn rất thích quấn lấy anh trai mình, tuy ngoài miệng nói chỉ chừa cho hắn 0.2 phần trái tim mà hành động so ra vẫn thẳng thắn hơn nhiều. Thương Lục phải mở miệng xua đuổi: "Thương Minh Bảo, đi qua chỗ bạn trai chơi đi."
Minh Bảo chắp tay sau lưng đứng dựa cửa, cười hi hi: "Anh ấy đang bận làm thí nghiệm."
Thương Lục cầm bút máy: "Anh cũng bận đây thây."
"Anh ơi."
Thương Lục không thể không ngẩng đầu nhìn cô em út cười ngây ngốc, ánh mắt bất đắc dĩ cưng chiều. Hắn buông bút xuống ra lệnh: "Nói chuyện bình thường, sau đó đi ra ngoài."
"Anh, có phải anh đang rất hạnh phúc không?"
Thương Lục tháo kính xuống, cạn lời mất một lát, "Thì làm sao?"
"Nếu em và anh Phỉ Nhiên chia tay, anh ấy mà quay lại tìm em chỉ sợ em không được như thế đâu."
So sánh quá khập khiễng, Thương Lục liếc cô nàng: "Nếu Phỉ Nhiên dám làm thế với em, anh sẽ giúp em đánh gãy chân cậu ta."
"Không phải, anh ấy sẽ không làm thế," Minh Bảo nói rất lung tung: "Em chỉ cảm thấy anh và anh Đảo Nhỏ rất dũng cảm thôi."
Nhắc tới Kha Dữ, ánh mắt Thương Lục luôn dịu xuống: "Là anh ấy dũng cảm."
Minh Bảo gật gù xong lại bắt đầu cười, khuôn mặt đỏ hồng, bộ dạng ấp úng muốn nói lại thôi.
Thương Lục không chịu nổi nữa: "Em uống lộn thuốc hả?"
"Không phải, em có một bí mật nhưng không nói cho anh biết được, bây giờ đang chịu đựng khổ sở lắm."
"Bí mật gì?"
Minh Báo hé môi dưới rồi lại dẩu ra: "Bộ em dễ gài như thế à?"
Thương Lục cười một tiếng: "Vậy anh tiết lộ thêm cho em một bí mật nhé, em có hai cái cân bằng rồi sẽ không khó chịu nữa."
Minh Bảo: "... Anh tính lừa trẻ con hay gì?"
"Thích nghe thì nghe."
"Nghe nghe nghe," Minh Bảo kéo ghế ra ngồi xuống, "Em đang nghe đây."
"Mấy hôm nay anh Đảo Nhỏ của em có khỏe không?"
"Khỏe mà, buổi sáng mỗi ngày đi casting, đến chiều đọc kịch bản, không phải anh biết cả sao? Còn hỏi làm gì?"
Thương Lục ngoắc ngoắc hai ngón tay để cô kề tai lại gần.
Minh Bảo ngoan ngoãn tiến tới, nghe Thương Lục nói bên tai: "Bởi vì anh muốn cầu hôn anh ấy, phải xác nhận xem anh ấy đã hết lệch múi giờ chưa, có đủ tỉnh táo lý trí không."
Minh Bảo: "!!!!!"
"Cái mặt này là sao?"
Minh Bảo bịt chặt miệng, ngũ quan kiềm chế muốn vặn vẹo: "Hu hu hu em khổ quá... Anh là đồ lừa đảo, bây giờ em khó chịu gấp đôi rồi này!"
Thương Lục: "?"
Minh Bảo dứt khoát che mặt, ồm ồm hỏi: "Vậy anh định bao giờ cầu hôn?"
"Sinh nhật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!