Còn năm ngày nữa là đến sinh nhật Thương Lục, chú Minh bắt đầu bận rộn hẳn lên. Danh sách khách mời do Thương Lục tự mình quyết định, hắn giao thiệp rộng, bạn bè quá nhiều, nếu muốn mời hết những người quen biết chỉ sợ cả biệt thự Vân Quy cũng chứa không đủ, lại ngại tiếp đãi khách khứa không chu toàn. Thế cho nên ngoại trừ cha mẹ và Kha Dữ, khách mời năm nay cũng chỉ có mấy anh em trong nhà, Trần Hựu Hàm và Kỷ Duẫn, đều là những người có quan hệ thân thiết nhất.
Chú Minh làm việc rất chu đáo, huống hồ còn có Ôn Hữu Nghi ở bên chỉ đạo, Thương Lục viết xong danh sách khách mời lại yên tâm tiếp tục cắm đầu vào công cuộc trù bị cho phim mới. Đây là bộ phim truyện dài thứ ba của hắn, ê kíp hợp tác toàn là người quen thuộc ăn ý. Sau khi quyết định xong các diễn viên chủ chốt, những vai nhỏ còn lại hắn yên tâm giao cho Dư Trường Nhạc tuyển chọn, mình thì dồn hết tâm sức vào đội ngũ làm mỹ thuật.
Ba phần truyện với ba bối cảnh lịch sử khác nhau làm chỉ đạo mỹ thuật Kỷ Nam vừa hưng phấn vừa ưu tư muốn trọc đầu. Độ chính xác của một cảnh quay dài luôn là tuyệt đối, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào. Thiết kế cung đường chuyển động thế nào, cân bằng giữa không gian hình ảnh và không gian biểu diễn ra sao, đến phần hai lại phải bài trí kiểu gì cho ra cảm giác nhạc kịch ủy mị mà Thương Lục yêu cầu, quả thực là một thách thức toàn diện từ kỹ thuật cho đến thẩm mỹ.
Kha Dữ được trông thấy bản phác thảo ý tưởng sơ lược, là một khu phế tích mang cảm giác hoang tàn rất mãnh liệt.
"Lấy ý tưởng từ Viên Minh Viên*, anh cảm thấy thế nào?"
*Viên Minh Viên – : hay còn có tên khác là vườn Minh Viên, là tổ hợp nhiều cung điện và vườn hoa nằm ở phía tây bắc Bắc Kinh, Trung Quốc. Viên Minh Viên có tổng diện tích lên tới hơn 350 hecta. Các công trình kiến trúc tại đây chủ yếu được xây dựng trong ba đời vua Khang Hi, Ung Chính và Càn Long của nhà Thanh. Đến năm 1860, liên quân Anh
-Pháp tràn vào Bắc Kinh đã phá hủy, cướp bóc và đốt cháy Viên Minh Viên gây sức ép lên triều đình nhà Thanh.
Từ đó, Viên Minh Viên trở thành nơi hoang tàn, các khu vực không bị bỏ hoang thì bị lấn chiếm.
Kha Dữ chấn động, "Một vẻ đẹp bi thương, cao cả mà nhỏ bé."
Những từ ngữ mô tả của anh luôn chính xác không chê vào đâu được. Thương Lục cười: "Rất giống những gì em nghĩ. Sau này em làm thành mô hình sa bàn để luyện tập, ánh sáng sẽ đánh xuống như thế này..." Hắn vẽ thêm một đường lên giấy: "Giống như địa ngục rực lửa với pháo sáng và ánh đèn của trận chiến ở tiền tuyến phía xa, tranh tối tranh sáng. Anh chạy bên trong trông cực kỳ nhỏ bé, máy quay tầm xa lướt qua, anh sẽ không khác gì một dấu phẩy trong dòng sử thi, hoặc một con chuột."
Đôi mắt Kha Dữ nhìn hắn như sáng lên.
Thương Lục bị nhìn đến không chịu nổi, phải giơ tay lên che mắt anh lại: "Bao giờ tập trên sa bàn sẽ kêu anh tới, chỉ cần anh không sợ phiền."
"Không phiền."
"Ít nhất phải thử cả trăm lần, anh có chắc là không phiền không?"
"Không phiền," Kha Dữ nắm lòng bàn tay hắn, "Anh mãi mãi thích được làm việc cùng em."
Nói đến đây, đột nhiên Thương Lục nhớ ra cuộc gặp gỡ Diệp Cẩn trong buổi họp báo thường niên của GC cách đây không lâu "Lần trước chạm mặt Diệp Cẩn, chị ta hỏi có phải anh có ý định giải nghệ không đấy."
"Giải nghệ?" Kha Dữ bật cười vì sốc, "Làm gì có?"
Thương Lục cất bản vẽ ý tưởng và storyboard đi, "Em cũng nói y như thế, nhưng hình như chị ta không yên tâm lắm thì phải."
"Sao chị ấy không đi hỏi thẳng anh?"
"Với phong cách của Diệp Cẩn, chắc chắn sẽ đi gặp anh, hỏi em chẳng qua chỉ là thuận miệng."
"Anh không có ý định giải nghệ, nhưng đúng là có ý định rời giới giải trí thật."
Thương Lục dừng động tác lại, đôi mắt vốn bình tĩnh của hắn hiện lên vẻ không tin nổi: "Rời giới giải trí?"
"Ừ, em dạy anh mà," Kha Dữ cười như không cười: "Diễn viên và minh tinh như hai đầu cầu bập bênh, đầu minh tinh bị đẩy lên cao thì đầu diễn viên sẽ phải hạ xuống đất. Anh muốn tuân theo lời dạy bảo của thầy Lục Lục, có được không?"
Thương Lục khá bối rối trước quyết định bất ngờ của anh, hắn cười một chút: "Anh vẫn luôn cân bằng rất tốt mà, không cần rời giới đâu."
Kha Dữ mím môi khẽ lắc đầu: "Nửa năm qua ở châu Âu, anh nghĩ mình đã ở trong trạng thái mong muốn nhất, cả ngày chỉ nghĩ đến diễn xuất. Diễn xong là tan làm, có thể cùng bạn bè đi uống rượu, dạo phố, đi đây đi đó, muốn xem phim thì đi xem phim, muốn đi gặp em thì đi gặp, không phải lo lắng bị fan chặn đường, cũng không cần quan tâm xem hôm nay ai mắng anh, ngày mai lại kết thù với fan nhà nào."
Còn một tầng lý do nữa không nói ra. Anh và Thương Lục bị người ta hại rùm beng trên báo chí như vậy, xem tình huống thăm ban ngày hôm qua là hiểu ra ngay. Mặc kệ tin hay không, mọi người đều rất tự nhiên lôi hai người ra trêu chọc. Với địa vị của anh và Thương Lục, tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều paparazzi và fan theo đuôi cả ngày nằm vùng chụp lén, chỉ để bắt lấy một tấm ảnh hai người có hành động thân mật rõ ràng với nhau.
Anh đã sống qua hơn bảy năm bị fan truy đuổi, không muốn Thương Lục cũng phải dấn thân vào cuộc sống cấp thấp đó.
Bọn họ nên tập trung làm việc một cách thầm lặng và nỗ lực hết mình với niềm tin vào điện ảnh, còn tâm điểm chú ý rực rỡ ánh đèn vốn không phải nơi bọn họ hướng tới.
Thương Lục kéo anh vào lòng, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt.
Thật ra hắn hiểu hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!