Sinh nhật Thương Lục nhằm ngày 21 tháng 12, con số Ả Rập viết lên cực kỳ đối xứng. Đây là năm "tam thập nhi lập", theo tập tục của người Trung Quốc phải nên ăn mừng thật hoành tráng. Ôn Hữu Nghi cũng có ý này, nhưng mãi đến đầu tháng 12 vẫn không có động tĩnh gì, Kha Dữ có lẽ cùng bị Thương Lục từ chối không cho tổ chức.
Thương Minh Bảo ngồi xổm dưới sàn nhà, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối thở ngắn than dài.
"Anh Đảo Nhỏ, anh cảm thấy em tặng gì mới tốt?"
Kha Dữ nhìn bộ dạng cô mà buồn cười, cùng bắt chước ngồi xổm xuống nhìn một đống hộp quà bày đầy trên giường, tất cả đều mở toang để lộ những món đồ vật quý giá bên trong.
"Cái này là đồ vintage từ thời Elizabeth, em tốn mất một năm mới tìm được đủ bộ." Cô chỉ tay vào một bộ đồ trà bằng sứ vẽ tay cực kỳ xinh đẹp, "Bay đủ mọi nơi, bên này một cái đĩa bên kia một chiếc tách, rất mệt mỏi," Cô thở dài, "Nhưng bây giờ gom đủ rồi lại thấy không có gì đặc sắc."
Kha Dữ lẳng lặng giật mình: "Em bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái?"
"Đúng rồi," Thương Minh Bảo nói rất đương nhiên, "Không thì sao, chẳng phải anh cũng thế à?"
Kha Dữ cười: "Anh không có."
Thương Minh Bảo lẩm bẩm: "Được thiên vị có khác..."
Kha Dữ quay mặt về phía cô: "Tiếp tục đi."
"Đôi giày này cũng thế, bắt đầu đặt làm từ năm ngoái, bức tranh bên kia em đi hỏi ý kiến nhà cố vấn đầu tư nghệ thuật của gia đình, ông ấy nói chắc chắn anh em sẽ thích. Mua thì mua được, nhưng chắc chắn không bằng được tranh anh cả tặng. Đồng hồ, kim cà vạt, khuy măng sét... Chậc, đúng rồi, em còn mua cả một cây harpsichord nữa, nhưng đang chờ thông quan.
Hừ, hải quan làm việc chậm chạp kinh lên được!"
... Rơi vào trạng thái bão hòa quà tặng rồi.
"Em có nhiều tiền vậy sao?"
"Em tốt nghiệp rồi mà, mỗi tháng vẫn phải có một triệu tiền tiêu vặt chứ," Minh Bảo miết ngón tay, "Nhưng vì để dành mua mấy thứ này, đống váy đầm hoa tai giày dép của em cũng phải cắn răng tiết kiệm nhiều lắm."
Kha Dữ cực kỳ kính nể, một lần nữa định nghĩa lại từ "cắn răng".
"Còn một món quà nữa do bạn trai em đề cử."
Kha Dữ khẽ liếc, trông thấy mặt cô nàng hơi ửng hồng, "Bạn trai em làm nghề gì?"
"Ha ha, anh ấy là tiến sĩ thực vật học, bây giờ đang làm bên viện nghiên cứu." Thương Minh Bảo gác cằm lên cánh tay, đôi mắt nhìn thẳng sáng lấp lánh.
Kha Dữ khá ngạc nhiên, "Theo đuổi học thuật?"
Minh Bảo gật đầu, "Lần trước anh ấy đề cử cho em một loài hoa gì mà phải tỉ mỉ chăm sóc tận năm năm mới có khả năng nở hoa, cực kỳ xinh đẹp, vô cùng quý hiếm, người bình thường không biết đâu."
Kha Dữ hỏi: "Hoa tên gì?"
Minh Bảo: "Em quên mất rồi."
Kha Dữ hỏi: "... Vậy em có tặng không?"
Minh Bảo: "Em có linh cảm anh em sẽ đánh gãy chân em mất."
Kha Dữ gật đầu, nói luôn vào trọng tâm: "Quả thật, món đó hình như chỉ tạo thêm công ăn việc làm cho chú Minh thôi."
Thương Minh Bảo buồn bã r. ên rỉ một tiếng, nặng nề vùi đầu vào khuỷu tay: "Trụi hết tóc mất thôi!"
Bỗng nhiên cô sực nhớ, "Anh Đảo Nhỏ, anh thì sao? Anh chuẩn bị quà gì thế?"
Kha Dữ: "Cầu hôn."
"Oh——my——gosh!" Thương Minh Bảo đứng phắt dậy, "Cầu cầu cầu —— ứm ưm ưm ưm ——" Cô nàng suýt nữa bị Kha Dữ bịt miệng muốn nghẹt thở, hai tay liều lĩnh vỗ bồm bộp lên tay anh như con hải cẩu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!