*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh, anh đang... trao đổi email với ai thế?" Thịnh Quả Nhi cẩn thận bưng lên một ly cà phê. Ông chủ anh tuấn của cô nàng không hiểu sao hôm nay bị phù mặt, từ sáng sớm đã được chuyên viên trang điểm chườm đá lạnh, cà phê uống hết ly này tới ly khác.
Kha Dữ uống mà không hề biến sắc, lại hỏi: "Có gì không?"
"Em thấy anh cười suốt."
Người bị vạch trần đỏ cả vành tai, hai giây sau mới nói: "Là tuyển tập truyện cười anh mua trên mạng."
Thịnh Quả Nhi: "...?"
Kha Dữ nói với vẻ nghiêm túc thờ ơ: "Thật đấy, bác sĩ Thẩm nói anh nên cười nhiều, cho nên anh đi mua truyện cười về đọc."
Thịnh Quả Nhi: "..."
Chuyên gia trang điểm Maggie bước vào, theo sau là các nhân viên. "Ly thứ mấy rồi?" Cô mỉm cười cúi xuống, nói một tiếng "Làm phiền" rồi dùng kẹp tóc đẩy hết tóc mái anh lên cao: "Tốt rồi, nửa tiếng nữa là hóa trang được."
Cô gái này là người đứng đầu tổ hóa trang, hôm nay vì Đường Trác muốn điều chỉnh lại tạo hình nên mới có mặt. Trường hợp quay được một nửa rồi lại thay đổi tạo hình là chuyện không thường xảy ra, tuy không ai nói rõ nhưng tất cả mọi người đều hiểu, là vì bản thân Kha Dữ không có bộ lọc diễn xuất mang lại cảm giác u ám cố chấp nên mới phải yêu cầu hóa trang bù vào.
Maggie tô thêm quầng mắt màu xanh nhạt, thở dài: "Vết thương bên môi hơi khó làm đấy."
Vết thương này là một vết rách trong lúc hôn nhau với chị Phỉ, cứ vừa kết vảy lại bị xé toạc ra, trở thành một biểu tượng đặc biệt. Maggie là chuyên gia hóa trang, nhưng mỗi ngày đều vẽ lên rồi tẩy đi rất khó đảm bảo duy trì cảm giác rách nát thối rữa đó.
Trong lúc cô còn đang trầm ngâm nghĩ biện pháp, Kha Dữ đã nói nhàn nhạt: "Tôi có cách."
Sau đó tự cắn môi dưới mình cho bật máu.
Máu chảy ròng ròng, Thịnh Quả Nhi sợ hãi hét lên, vội vàng rút mấy tờ khăn giấy ra ấn vào vết thương.
Maggie thở d. ốc kinh ngạc, "Thầy Kha..."
Kha Dữ ấn khăn giấy, tìm được ánh mắt cô qua tấm gương: "Không sao đâu."
Thời điểm mọi người bước ra phim trường, ánh mắt Đường Trác sáng rỡ, chủ nhiệm sản xuất lão Đỗ cũng xuýt xoa khen ngợi: "Cô Maggie không hổ là bàn tay vàng!"
Maggie mở miệng muốn phân trần lại bị Kha Dữ lẳng lặng kéo lại, thong thả nói: "Cảm ơn Maggie nhé."
Trình Tranh diễn vai chị Phỉ là diễn viên gạo cội trong giới, đã qua tuổi năm mươi nhưng vẫn còn phong vận mặn mà, vóc dáng trước ống kính đẫy đà quyến rũ, đôi chân đi tất xỏ giày cao gót khiêu khích duỗi ra, đầu tất hơi đen. Ống kính đảo qua ánh trăng mông lung và ngọn đèn nơi đầu giường khiến người xem như phảng phất ngửi được mùi giày cao gót không dễ ngửi, cực kỳ trái ngược với cảnh diễn cùng A Mỹ.
Kể từ lúc này, ngôn ngữ màn ảnh chỉ còn lại âm u, chật chội, mùi cơ thể khách làng chơi và mùi hôi thối từ đôi tất chân gái điếm.
Trình Tranh đã nghe nhiều điều tiếng về Kha Dữ, vậy mà đến khi phối hợp diễn mới biết bản thân vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đủ nhiều. Cảnh diễn đầu tiên của hai người là gặp gỡ trên hành lang, Phi Tử vừa giúp chủ nhà thông ống nước xong, bộ đồ lao động màu lam tẩm đầy mồ hôi và dầu máy. Lúc cậu ta đi ngang qua người chị Phỉ, lập tức bị đối phương gọi giật lại.
Đường cong duyên dáng ẩn hiện sau bộ sườn xám mẫu đơn, chị Phỉ kẹp điếu thuốc lá, nheo mắt phả khói: "Này, cậu đẹp trai."
"Ống nước nào cậu cũng thông được sao?"
Lần đầu tiên diễn, lời thoại này đã khiến cho toàn phim trường đỏ mặt trợn mắt há mồm, chị Phỉ từ trên cao nhìn xuống, khẽ mỉm cười: "Trong nhà chị cũng có cái ống nước bị tắc đấy."
Lúc ấy Mạch An Ngôn cũng ở phim trường, không nhịn được phải lẩm bẩm mắng: "... Mẹ nó, diễn phim cấp ba đấy à?"
Diễn xong bộ này, hình tượng Kha Dữ còn lại manh giáp nào nữa không?
Thế nhưng anh ta lo hơi thừa, bầu không khí nhuộm đầy tìn. h d. ục mà chị Phỉ kéo căng bị Kha Dữ đánh vỡ chỉ trong một giây, anh hỏi: "Ở đâu?"
Vừa dứt lời, Đường Trác lập tức hô cắt, Trình Tranh nhíu mày: "Tiểu Kha, ngữ khí không đúng."
Chị ta là người rất sẵn lòng chỉ dẫn đàn em, không chờ Đường Trác mở miệng liền tiếp tục nói: "Phi Tử nghe hiểu đấy, cậu ta kiềm chế đáy lòng xôn xao vì kích động, ra vẻ bình tĩnh nhưng vẫn giữ lại một tầng ám muội mà cả hai đều biết rõ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!