Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Hồng Kông, chú Minh và hai nhân viên sân bay đẩy ba chiếc xe chất đầy vali hành lý, còn đại thiếu gia hắn chỉ khoác một cái ba lô chéo màu đen, mũ lưỡi trai kéo thấp, khẩu trang đen che nửa khuôn mặt, khoác bộ đồ vận động đen, quanh thân toát ra khí chất người lạ chớ đến gần, dây chuyền Chrome Hearts lắc lư trước ngực.
Lối đi VIP xưa nay luôn ít người yên tĩnh, hôm nay lại ồn ào khác thường, bên ngoài có rất nhiều cô gái trẻ ôm hoa và biểu ngữ tụ tập. Hắn vừa xuất hiện, đám người lập tức xôn xao, màn trập và đèn flash liên tục chớp nhoáng không mở nổi mắt, tiếng la hét quanh quẩn bên tai bắt đầu có xu hướng mất khống chế.
Thương Lục nhíu mày, chưa kịp mở miệng thì chú Minh đã tiến lên ngăn vài cô gái xông tới. Nhân viên sân bay giải thích: "Xin lỗi cậu Thương, hôm nay anh Chung cũng đi lối VIP."
Thương Lục nhớ đến vị khách còn lại trong khoang thương gia, đối phương chỉ kịp lên máy bay ở mấy giây cuối cùng trước khi cất cánh, trong lúc khoang hành khách chỉ có hai người còn đưa cho hắn một tờ khăn giấy ghi số điện thoại..... Hóa ra là ngôi sao giải trí?
Thương Minh Bảo đã khiến mọi thiện cảm hắn dành cho giới giải trí trở về con số không. Hắn không giấu nổi vẻ chán ghét, từ trên cao nhìn xuống một cô gái chen hàng đến trước mặt, cất tiếng lạnh như băng: "Tránh ra."
Ánh mắt cô gái hoảng sợ, chân lùi ra sau nhưng vẫn cố ra vẻ: "Hung, hung hăng cái gì! Còn lâu mới bằng Chung Bình nhé!"
Thương Lục: "..."
Tuổi còn nhỏ mà mắt đã mù rồi à.
Hiện trường rất hỗn loạn, phải huy động cả bảo vệ và nhân viên sân bay chạy ra duy trì trật tự, hắn và chú Minh vất vả lắm mới thoát thân được. Xe đã chờ sẵn ngoài bãi đỗ, Thương Minh Tiễn đứng bên cạnh xe gọi điện thoại, thấy hắn bước tới cũng chỉ tùy tiện giơ tay ôm hờ một cái. Thương Lục bất đắc dĩ: "Đúng là chị ruột."
Thương Minh Bảo từ sau xe thể thao nhảy ra: "Còn có em ruột nữa này!" Nói rồi cô nàng chui ngay vào lòng hắn làm nũng: "Anh tư, quà lưu niệm của em đâu?"
Nói hay lắm, toàn bộ quà cáp phải nhét đầy một cái vali hai mươi tư tấc. Chú Minh đã dọn hết hành lý vào cốp xe công vụ, Thương Minh Bảo chạy tới tìm được ngay mục tiêu, lập tức mở vali lôi ra một đôi giày thể thao. Đôi giày này là bản giới hạn toàn cầu, được bao nhiêu người nổi tiếng, KOL tranh nhau vỡ đầu chảy máu, phiên bản vẽ tay còn không vượt qua con số mười, Thương Lục phải đi tìm họa sĩ hợp tác với thương hiệu mới kiếm được một đôi.
Thấy Thương Minh Bảo giơ chân muốn chạy, hắn nhíu mày: "Đi đâu đấy?"
"Đón người!" Thương Minh Bảo ôm giày, "Chồng em sắp ra tới nơi rồi!"
"..." Thương Lục duỗi tay xách cổ cô bé, "Chồng em là đứa nào?"
"Em đã nói cả trăm lần rồi! Chung Bình —— Chờ ung Chung, binh huyền Bình! Chung Bình!"
Thương Lục ngẩn ra, ho nhẹ một tiếng, "Cho anh xem thử đi."
Vãi, hôm nay sói đuôi to đổi tính rồi sao? Lại còn chủ động đòi xem mặt "chồng" mình? Thương Minh Bảo kích động run rẩy lục túi lấy điện thoại, hiến lên như hiến vật quý: "Anh xem anh xem anh xem, quá đẹp đúng không, quá đáng yêu đúng không, có xứng đôi với em gái anh không nào?"
Thương Lục hết xem rồi trượt, xùy một tiếng ném lại điện thoại cho cô: "Thế thôi á."
Cũng chỉ đẹp hơn người thật ngoài đời một chút. So...
Trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt Kha Dữ.
Sắc mặt hắn biến đổi, mạnh bạo ấn câu "So ra còn kém thầy Kha" vào trong bụng.
Thương Minh Bảo trừng mắt: "Thế thôi là sao?" Cô nàng lười đôi co với anh trai, ôm giày thể thao chuẩn bị đánh bài chuồn: "Em phải tìm anh ấy ký tên đã!"
Thương Lục suýt thì tăng huyết áp: "Em đòi cho bằng được đôi giày này là để anh ta ký tên?"
Thương Minh Bảo âu yếm vu. ốt ve màu sắc trên đôi giày: "Đương nhiên rồi!"
... Đệt, đôi giày giới hạn toàn cầu mười bản, do đích thân họa sĩ vẽ tay, em gái hắn lại dám cầm đi cho minh tinh luyện ký tên?
Sắc mặt Thương Lục hằm hè nhìn cô: "Thương Minh Bảo, vì đôi giày này của em, anh đã phải đổi bằng một bộ tranh Hawkins* đấy."
*William Hawkins: họa sĩ dân gian người Mỹ, nổi tiếng với việc dùng nhiều chất liệu, kể cả đồ bỏ đi để thực hiện tác phẩm tranh của mình.
Thương Minh Bảo thấy tình thế không ổn lập tức quỳ xuống: "Anh tư ơi em biết lỗi rồi, em thật sự thích anh ấy lắm..."
Thương Lục lạnh giọng: "Thế em có biết chồng em thích đàn ông không?"
"..." Thương Minh Bảo choáng váng há hốc miệng, chớp chớp mắt, "Anh ngậm máu phun người!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!