*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đèn đường trong làng đô thị vừa cao vừa mờ tối, luôn có những ngóc ngách dài hẹp nào đó mà ngọn đèn không thể chiếu tới. Thang Dã đứng trong một góc như vậy, nói rất mập mờ: "Động tác hôn của em quả là rất thành thạo."
Kha Dữ cúi đầu châm điếu thuốc, lộ ra một phần gáy làm ánh mắt ông ta tối sầm. Anh rít một hơi thuốc, hài hước hỏi: "Sếp Thang, 9 giờ rồi đấy, anh còn chịu nổi không thế?"
"Thật là vô tình," Giọng điệu Thang Dã trầm thấp thân mật như đang trêu chọc con mồi: "Tôi đã cố ý để dành cả ngày hôm nay ở bên em đấy."
Kha Dữ khoanh tay: "Vất vả nhỉ. Hôn cũng hôn rồi, xem cũng xem rồi, anh tiếc không muốn chấm dứt hợp đồng với tôi thì cũng không nên ân cần đến mức ấy đâu."
Thang Dã bóp cằm anh, lòng bàn tay thô bạo niết mạnh vào cánh môi vừa bị hôn nồng nhiệt: "Tôi thích cái miệng này của em lắm. Trông thấy em thân thiết với người khác như vậy, em biết tôi có cảm giác gì không... Tôi cứng rồi."
Thân thể Kha Dữ cứng đờ, không hề che giấu thái độ chán ghét: "Đồ bi. ến th. ái."
Ngữ khí ghê tởm, chân tay ghê tởm, mùi nước hoa càng khiến anh buồn nôn hơn. Trong giây phút hai người áp đến quá gần, không hiểu sao Kha Dữ lại nhớ tới Thương Lục.
"Đừng nhúc nhích. Thầy Kha, anh đúng là không thành thật." "Anh là Đảo Nhỏ?" "Tôi giúp anh, anh cảm ơn thế nào đây?" "Làm diễn viên chính của tôi đi"... Kỳ lạ quá, vào thời khắc chật vật dơ bẩn thế này, bỗng dưng anh nhớ tới hơi thở trên người Thương Lục, nhớ tới ánh mắt và khuôn mặt hắn lúc kề sát, nhiệt độ cơ thể khi hắn cầm cổ tay mình.
Thang Dã trông thấy ánh mắt anh nhu hòa đi trong một cái chớp mắt.
"Em cười gì?" Ông ta nheo mắt nhíu mày nhìn một Kha Dữ có thể xem là xa lạ.
Kha Dữ khẽ cười, cố ý nói: "Nhớ tới một người."
Hôm nay anh tắm rất lâu và nghiêm túc, tắm vòi sen xong ngâm bồn, xong lại quay ra tắm vòi sen, ngón tay ngón chân bị ngâm nước trắng bệch. Chui vào giường rồi, ngón tay anh theo phản xạ mở WeChat, do dự một lúc lại quyết định download app hộp thư điện tử. Khách sạn này thứ gì cũng tốt, chỉ có tốc độ mạng là không, một cái app phổ thông mà qua một phút còn chưa tải xong một nửa, Kha Dữ đành gọi điện thoại cho Thịnh Quả Nhi.
Công việc trong đoàn phim vất vả, Thịnh Quả Nhi đã sớm ngủ say, thế nhưng nhịp sinh hoạt điên đảo đêm ngày tôi luyện cho cô nàng phản xạ rất nhạy bén, giây phút nhận được điện thoại cô lập tức dùng ngữ khí tỉnh táo hỏi: "Anh, chuyện gì thế ạ?"
Kha Dữ không biết nên mở miệng thế nào, ngón tay vuốt miệng ly hai giây, đoạn bưng ly lên nhấp miếng nước xong mới giả vờ hỏi: "Em đã đăng xuất hộp thư cá nhân của anh chưa thế?"
Thịnh Quả Nhi nào dám chậm trễ sự vụ liên quan đến quyền riêng tư, đáp rất chắc chắn: "Đương nhiên, nói xong là em xóa ngay."
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt mấy giây, Kha Dã gật đầu: "Thế à... Vậy thì tốt."
Thịnh Quả Nhi là người vừa chu đáo vừa nhạy bén, nếu không Mạch An Ngôn đã không để cô nàng đi theo Kha Dữ. Tuy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn nhưng cô đã nhận ra Kha Dữ không hỏi về hộp thư, mà đang ám chỉ thư điện tử, lập tức sửa miệng: "Ủa khoan đã... Anh, để em kiểm tra lại, hình như em quên xóa rồi."
Kha Dữ nắm chặt thành ly: "Thế bây giờ em.."
"Bây giờ em xóa ngay nhé." Thịnh Quả Nhi vừa nói vừa nhanh tay lục lọi bản ghi nhớ, sao chép hết tên tài khoản và mật mã nhập vào hộp thư, ngữ điệu rất tự nhiên: "Đúng là quên thật này, nhưng có một email chưa đọc. Anh, có cần em đọc giúp anh không?"
Kha Dữ lập tức siết chặt điện thoại rồi chậm chạp buông ra, trái tim cũng như thắt lại theo lực tay, sinh ra cơn rã rời vô tận. Giọng nói anh trong đêm khuya hơi khàn khàn: "Không cần, để anh tự xem."
Thịnh Quả Nhi bật cười: "Dạ được, anh ngủ ngon, nhớ ngủ sớm nhé!"
"Ngủ ngon."
Một phút điện thoại dường như đã hồi sinh đường truyền mạng hết thuốc chữa của khách sạn, app thư điện tử tải hoàn tất. Kha Dữ đi đến trước cửa sổ sát đất, nơi này không có quang cảnh gì đáng xem, bốn phía tĩnh mịch, anh đối mặt với bóng đêm nhập địa chỉ hộp thư vào.
Email chưa đọc nhấp nháy đỏ.
[ Thầy Kha, bộ phim đã hoàn thành, mất mười bốn ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ. Bởi vì nguyên nhân không tiện tiết lộ mà tôi tạm thời chưa thể chia sẻ thành phẩm cho anh.
P/S:
Bạn tôi bệnh không nặng, đã khỏe lên rất nhiều rồi, cảm ơn anh lần trước đã quan tâm.
Từ hôm đó đến giờ không thấy anh trả lời thư, có lẽ do công việc hằng ngày quá bận, hy vọng lần này tôi cũng không quấy rầy đến anh.
Sean · Thương Lục ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!