Chương 14: (Vô Đề)

Phim trường trong làng đô thị còn ở vị trí xa hơn chỗ Kha Dữ từng đi trải nghiệm, bụi đất mù mịt, rác rưởi chua lòm, tất cả mọi người không ngừng kêu khổ, duy chỉ có Kha Dữ là vẫn giữ được vẻ thản nhiên.

Chiếc Bentley dừng ngay đầu hẻm, phần mui xe vốn bóng loáng lúc này đã bị phủ một tầng đất cát. Lát sau, một đôi giày da Oxford không tì vết thong thả bước vào trong ngõ. Ở phía sau máy quay cách đó không xa, Đường Trác đang nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, mặt mày không áp được vẻ bực bội.

Cảnh quay này đã bị NG đến lần thứ bảy.

Kha Dữ mặc chiếc áo thun cổ nhão, màu áo xanh đen bạc phếch, anh vừa mới thoát diễn, đôi mắt sáng long lanh nhanh chóng ảm đạm: "Xin lỗi đạo diễn Đường."

"Ồ, đạo diễn Đường làm sao thế, đi từ đằng xa đã nghe anh hô cắt rồi, diễn không thuận lợi sao?"

Chủ nhiệm sản xuất là người đã quen lăn lộn giang hồ, còn phản ứng mau lẹ hơn Đường Trác: "Sếp Thang! Anh xem, cơn gió lành nào thổi anh hạ cố đến chỗ này thế ạ?"

Nhân viên điều phối khe khẽ nói nhỏ với người phụ trách: "Là sếp Thang của Thần Dã."

"Ông ta tới đây làm gì?"

Toàn thân Kha Dữ cứng đờ nhưng không để ai phát hiện, sắc mặt tự nhiên: "Chào sếp Thang."

Đường Trác rời khỏi máy theo dõi, cũng vươn tay: "Sếp Thang, đã lâu không gặp."

Anh ta chỉ gặp Thang Dã đúng một lần vào ngày ký hợp đồng với Kha Dữ. Người tên Thang Dã này là đại cổ đông của Giải trí Thần Dã, rất có danh vọng và quan hệ rộng rãi trong giới, tuổi tác gần bốn mươi nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung anh tuấn. Đường Trác ở trong giới nhiều năm xem như đã chứng kiến nhiều chuyện, một ông chủ lớn đột nhiên xuất hiện ở trường quay bộ phim kinh phí thấp thật ra là chuyện khá hiếm thấy.

Hiện giờ xem ra ông ta không chỉ đích thân nhìn Kha Dữ ký hợp đồng, mà còn muốn đích thân xem anh đóng phim.

Kha Dữ là ngôi sao hàng đầu Thần Dã, cả lưu lượng và danh tiếng đều có quan hệ trực tiếp tới doanh thu của công ty —— Đường Trác tìm được lý do hợp lý cho sự xuất hiện của Thang Dã, tư thái cũng thả lỏng đi: "Đâu có, thầy Kha thể hiện rất ổn định."

Lời vừa dứt anh ta mới ý thức được, câu nói xưa nay chuyên dùng để khen ngợi kia, đặt trên người Kha Dữ con mẹ nó không khác gì đang mắng người.

Thang Dã khẽ mỉm cười, đôi mắt liếc Kha Dữ, "Diễn vai gì?"

Kha Dữ không muốn nghe, chào hỏi Đường Trác xong thì lập tức xoay người muốn đi. Thịnh Quả Nhi cầm khăn lông ấm cho anh lau mặt đắp cổ, cô nàng rụt rè cúi người gật đầu với Thang Dã: "Chào sếp Thang."

Thang Dã xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ theo thói quen: "Nhớ chăm sóc tốt cho Đảo Nhỏ."

Chủ nhiệm sản xuất lão Đỗ dâng cho Đường Trác và Thang Dã mỗi người một điếu Hoàng Hạc Lâu, Thang Dã chỉ rít một hơi liền gỡ xuống: "Ở phim trường Đảo Nhỏ cũng hút thứ này à?"

Lão Đỗ không hiểu gì cả —— Từ trước đến nay ông ta luôn đối xử chu đáo với mọi kiểu nhân viên! Địa vị như Kha Dữ làm sao dám chậm trễ? Lão Đỗ e dè gật đầu: "Đương nhiên! Thầy Kha cũng hút thuốc khiếp lắm, may mà không đi hát đấy."

Còn không cần thu âm lời thoại, toàn bộ dùng lồng tiếng hết.

Thang Dã nhả một hơi khói rồi dúi điếu thuốc vào vách tường: "Cậu ấy không hút Hoàng Hạc Lâu đâu, quá nồng, đổi sang Vân Yên đi."

Lão Đỗ choáng váng một trận, lập tức khoa trương gật đầu: "Vâng vâng, xem cái não cá vàng của tôi này!"

Phó đạo diễn bưng một chiếc ghế đến cho Thang Dã ngồi, ông ta xua xua tay, "Không có thời gian, chỉ tiện đường tạt qua xem chút thôi." Nói rồi lại quàng vai Đường Trác: "Đạo diễn Đường, mượn anh nói riêng mấy câu nhé?"

Ông chủ lớn công ty còn có thể nói riêng chuyện gì? Trong lòng Đường Trác hiểu rõ, quả nhiên nghe thấy Thang Dã nói: "Đảo Nhỏ nhập diễn tương đối chậm, để anh vất vả nhiều. Nhưng mà cậu ấy cũng chịu khó lắm, nếu không thầy Thẩm và thầy Lịch Sơn cũng không đề cử nhiều như thế, anh nói có đúng không?"

Đường Trác im lặng thở một hơi thật dài, đương nhiên anh ta biết Kha Dữ chịu khó luyện tập rất nhiều, mọi động tác của nhân vật đều được thiết kế tỉ mỉ, kiểu tinh chuẩn đó thậm chí còn khiến Đường Trác nhiều phen kinh ngạc. Nhưng nói thế nào nhỉ... "Cũng không đến mức quá kém, tôi không biết phải nói sao... Có lẽ do thầy Kha còn thiếu một chút thần thái."

Tựa như một con rối gỗ trống rỗng chỉ hành động theo lập trình, không thể bắt bẻ sai lầm nhưng chung quy vẫn rất kỳ quặc, không có bất kỳ thứ gì đủ để chạm vào nội tâm khán giả.

Thang Dã cũng không mấy ngạc nhiên mà chỉ cười: "Tôi hiểu rồi, anh cứ hướng dẫn tận tình một chút là được."

Ông ta là người có thể trò chuyện vui vẻ tự nhiên với Lịch Sơn. Xưa nay Đường Trác vốn thanh cao mà lúc này cũng phải xuôi xuôi theo lời thỉnh cầu của ông chủ, anh ta rít một hơi thuốc, gật đầu: "Đương nhiên, đương nhiên rồi."

Trông thấy Kha Dữ mỗi ngày đều không rời kịch bản, bên trong quyển kịch bản đó còn viết chi chít ghi chú phê bình, trang nào trang nấy nát bươm, chính anh ta cũng tình nguyện dành thêm một chút kiên nhẫn cho đối phương.

Biểu hiện vừa dè chừng vừa tự đắc của anh ta không thể thoát nổi ánh mắt Thang Dã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!