Chương 12: (Vô Đề)

Gió nhẹ thổi qua, Kha Dữ sửng sốt nhìn bốn chữ "Tôi là Lục Địa" mà nhếch khóe môi.

Anh không phản hồi mail mà chỉ nhét điện thoại vào túi, bước xuyên qua con hẻm tối tăm lần cuối cùng.

Trở về phòng trọ, ba lô và đàn bass đều đã thu dọn xong. Đồ dùng sinh hoạt và quần áo là đồ mua tại chỗ, chủ nhà muốn tận dụng nên cố ý dặn anh đừng vứt đi. Chìa khóa nhà nhét dưới đáy chậu hoa, cánh cửa khóa lại, anh xoay người bước đi, toàn bộ những gì còn lại chỉ là một trận gió thổi tung quần áo treo trên giàn dây phơi.

Thịnh Quả Nhi đã dừng xe chờ trước đầu ngõ, đi thêm vài phút, Kha Dữ liên tục tìm từ, thẳng đến khi mở hộp thư ra cũng chưa nghĩ được xem mình nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ hỏi: [ Bệnh tình bạn cậu đã khá hơn chút nào chưa? ]

Thương Lục không hồi âm.

Bởi vì hắn đang nhốt mình trong phòng biên tập phim.

Tư liệu quay được trong mười ngày, hắn dự định cắt ra thành phẩm dài khoảng hai đến ba mươi phút, có thể mang dự thi ở hạng mục phim ngắn.

Hễ lao vào trạng thái làm việc là hắn sẽ tập trung đến mức đáng sợ, thường là nhốt mình một chỗ cắt đứt mọi liên lạc, thậm chí di động cũng bị ném bên ngoài. Ngoại trừ quản gia được phép vào phòng đưa cơm, những ngày đó toàn thế giới sẽ không một ai tìm được hắn.

Bùi Chi Hòa được mẹ gửi gắm ở cùng nhà với hắn, Thương Lục không có ý kiến gì, dù sao thì cậu bạn thân từ nhỏ kia ngoại trừ kéo đàn cũng không thể tự mình làm chuyện gì ra hồn.

Quản gia Trịnh Thời Minh nhận xe lăn từ tay hộ lý, đích thân đẩy Bùi Chi Hòa vừa ra viện đi dạo trong vườn hoa. Hôm nay ánh mặt trời rất ấm áp, cậu ta hỏi: "Thương Lục vẫn đang biên tập phim ạ?"

Trịnh Thời Minh là người nhà họ Thương, thường được mọi người gọi là chú Minh. Năm anh chị em nhà họ Thương từ nhỏ đã có chuyên gia ở bên túc trực chăm sóc, làm bạn đến khi trưởng thành, trong số đó chú Minh là quản gia riêng của Thương Lục. Bùi Chi Hòa không xem chú Minh là người ngoài, mở miệng sai bảo nhờ vả cũng không hề khách khí.

"Phải, được một tuần rồi." Trịnh Thời Minh trả lời.

"Chú đẩy cháu vào trong gặp anh ấy được không."

Tuy chú Minh cảm thấy khó xử nhưng ngoài mặt vẫn tỏ thái độ ôn hòa, thậm chí chân mày cũng không nhíu lấy một cái, chỉ nói: "Cậu chủ sẽ giận đấy."

"Không có đâu, cháu là bệnh nhân mà." Bùi Chi Hòa gặm xong một quả táo rồi ném lõi táo cho người hầu đứng chờ một bên, "Chú Minh, năn nỉ chú đấy, anh ấy không thể giữ cách làm việc thiếu khoa học như thế mãi được, đúng không?"

Câu này như chọc trúng vào tim đen Trịnh Thời Minh. Trạng thái mất ăn mất ngủ của Thương Lục đúng là khiến chú ta đau đầu từ lâu, ông chủ Thương Kình Nghiệp xưa nay không đồng ý cho Thương Lục theo nghề đạo diễn cũng có băn khoăn tương tự. "Cắt mỗi bộ phim thôi mà còn bận rộn hơn cha nó quản lý công ty!" Thương Kình Nghiệp khinh thường châm chọc, chỉ nhận về một câu "Đúng thế" từ cậu con trai thứ nhà mình.

Tiếng đập cửa vang lên, Thương Lục không thèm chuyển mắt một cái, chỉ nói: "Cứ đặt lên bàn."

Hắn cho rằng lại đến giờ ăn cơm.

Bùi Chi Hòa phụt cười, "Anh định đặt em lên cái bàn nào thế?"

Lúc này Thương Lục mới chịu dời sự chú ý ra khỏi bốn cái màn hình lớn, nhưng vẫn không ngoái đầu nhìn: "Đi ra ngoài."

Chú Minh lên tiếng kịp lúc: "Hôm nay Chi Hòa xuất viện, chúng ta có nên chúc mừng một chút không?"

Sắc mặt Bùi Chi Hòa rất kém, ánh mắt dán chặt vào màn hình, cơn xấu hổ và tức giận nguôi ngoai lập tức bị một cảm xúc vi diệu khác thay thế.

"Đánh đồng sự cảm thông với tình yêu là một sai lầm nghiêm trọng, không phải sao." Câu thoại điềm tĩnh vang lên từ loa ngoài, ánh mắt dừng trên màn ảnh mang theo chút tự giễu và xa cách.

"Anh tìm thấy diễn viên này ở đâu thế?" Bùi Chi Hòa vừa nhìn màn hình vừa hỏi.

Lúc này Thương Lục không đuổi cậu ta nữa, nhàn nhạt trả lời: "Không phải diễn viên, gặp được trong làng đô thị thôi."

"Gặp được?"

"Bạn cùng phòng trọ."

Sắc mặt Bùi Chi Hòa hơi biến đổi, nhưng chỉ trong thoáng chốc, "Các anh ở cùng nhau à?"

Thương Lục đáp một tiếng "Ừ" gọn lỏn.

Hình ảnh trên màn hình vẫn tiếp tục chạy, Bùi Chi Hòa trông thấy đôi mắt người nọ được ánh hoàng hôn rọi sáng, cùng hàng tóc mái dài bị gió thổi tung, bình tĩnh hỏi: "Làng đô thị mà còn có người như vậy, bộ mấy người săn lùng ngôi sao ở đại lục bãi công tập thể hết rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!