Chương 11: (Vô Đề)

Hiện tại đang là hơn 7 giờ, Kha Dữ còn chưa ăn cơm tối. Cửa phòng rộng mở, gió từ ngoài ban công thổi tung tóc mái trên trán. Anh vặn chốt cửa, liếc nhìn quang cảnh yên tĩnh giống hệt như ngày đầu mới bước đến căn hộ.

Cửa phòng ngủ phụ mở toang, Thương Lục chưa dọn bất cứ thứ gì đi cả, nhưng người thì không thấy đâu nữa.

Cơn bất an len lỏi từ chiều giờ phút này đã có lời đáp, Kha Dữ nhớ lại quãng đường ngày hôm nay mình đi nhanh hơn hẳn ngày thường, chỉ biết cúi đầu thấp giọng mắng một câu: "Mất mặt quá."

Anh kéo ghế chậm rãi ngồi xuống, chiếc ly sứ đặt trên bàn cơm đang chặn trên một xấp giấy dày. Kha Dữ nhận ra đó là đồ Thương Lục để lại cho mình bèn cầm lên xem thử, thời điểm trông thấy ảnh mình, anh hơi giật mình một chút nhưng cũng tiện đà cong khóe môi.

"Thầy Kha, xin thứ lỗi cho tôi không từ mà biệt. Tuy chúng ta chỉ ở chung khoảng hai mươi ngày, tuy đến giờ phút này tôi cũng không rõ rốt cuộc tên anh có phải Mộc Kha không, nghệ danh của anh là Đảo Nhỏ hay Phi Tử, nhưng tôi thật sự rất vui vì quen biết anh, hơn nữa tôi nghĩ những chuyện kia cũng không còn quan trọng lắm.

Cảm ơn anh đã chia sẻ cho tôi câu chuyện, tư liệu và toàn bộ các cảnh quay. Đây là hộp thư của tôi, nếu anh muốn xem phần phim được biên tập tiếp theo hoặc cả bộ phim hoàn chỉnh thì có thể gửi email cho tôi, để tôi biết đó là anh.

Mấy tấm ảnh này là những khoảnh khắc rung động nhất trong cả quá trình quay chụp vừa qua, anh là người sinh ra để đứng trước ống kính, hy vọng anh sẽ thích.

Tờ nhạc phổ này là cái ngày hôm qua chúng ta cùng nhau mua, dáng vẻ đánh đàn bass hợp với anh lắm, bài hát tôi cũng để lại cho anh luôn.

Lấy sắc hầu người không phải công việc lâu dài, tôi tin anh cũng không phải kiểu người hài lòng với thực tại. Nếu có một ngày anh thật sự bước chân vào giới giải trí, tôi nhất định sẽ giúp anh giữ bí mật về quãng thời gian đen tối đó. Cho dù thế nào, xin anh cũng đừng từ bỏ bản thân, Phi Tử đúng là người biết trồng hoa đấy."

Giây phút hai mắt đảo qua câu cuối cùng, Kha Dữ bất giác bật cười.

Thương Lục để lại mười mấy tấm ảnh chụp, phần lớn là cảnh ban đêm, trong đó có cảnh anh ngậm thuốc lá đọc báo, nghiêng đầu châm thuốc hoặc mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính. Kha Dữ đoán Thương Lục là một tay cao thủ nhiếp ảnh, tác phẩm của hắn mang lại cảm giác kể chuyện rất sinh động, chất lượng có khi còn tốt hơn vài tấm ảnh bìa sách báo trôi nổi trên thị trường.

Nghĩ đến chuyện hắn vội vàng đi thăm bạn mà vẫn chừa thời gian đi rửa ảnh, trong lòng anh lập tức tha thứ cho thái độ ngạo mạn chỉ để lại mỗi hộp thư điện tử kia.

Kha Dữ mở app thư điện tử ra.

Hộp thư công việc của anh đã được Mạch An Ngôn quản lý từ lâu, bên trong nhét đầy lịch trình, kịch bản hoặc công việc thương mại, thỉnh thoảng anh mới log vào xem một cái. Kha Dữ đăng nhập vào hộp thư cá nhân, do dự một lát rồi đánh vào ô văn bản bốn chữ [ Tôi là Đảo Nhỏ ].

Bản nhạc không tính là tinh tế, bên trên còn có dấu vết sửa chữa gạch xóa, là ngày hôm qua Thương Lục bỏ tiền ra mua từ mấy tay nhạc công trong khu chợ đêm.

"Bài hát này chơi bass rất hợp, được viết ra để dành cho bass."

Mọi cảm xúc của Kha Dữ đều giấu sau lớp khẩu trang, "Làm sao cậu biết tôi có thể đánh bass?"

"Tối qua tôi gõ cửa phòng, trông thấy nó nằm cạnh mép giường."

Nhạc công guitar đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Kha Dữ rất kỹ lưỡng, trong lòng anh hơi căng thẳng, nháy mắt sau đó chuông điện thoại vang lên, anh vừa móc di động vừa nói: "Cậu cứ trò chuyện đi, tôi nghe điện thoại."

Chỉ là cuộc gọi rác, chờ đi được đủ xa anh mới thở phào một hơi. Gần đây đi theo Thương Lục quá hăng say hứng thú nên tình huống quên mang khẩu trang diễn ra ngày một thường xuyên. Trên quảng trường Weibo đã bắt đầu có người hỏi thăm xem có phải anh xuất hiện ở nơi này thật không. Mạch An Ngôn nói đúng, chuyến trải nghiệm thực tế của anh nên kết thúc rồi.

Thương Lục dời mắt khỏi bóng lưng anh, hỏi gọn gàng dứt khoát: "Phí bản quyền là bao nhiêu? Tôi mua đứt."

Cả ban nhạc ngẩn người, "Mua mua mua mua mua đứt...?"

"Mua đứt." Thương Lục lặp lại đầy khẳng định, lại quay đầu nhìn về hướng Kha Dữ. Ba thành viên ban nhạc đưa lưng về phía hắn thì thầm thảo luận một phen, sau một lúc lâu, vocal ban nhạc bị mọi người đẩy lên trước ho khan một tiếng. Người nọ mang nét mặt non choẹt, có lẽ vẫn còn là sinh viên, cậu ta chần chừ nhìn Thương Lục rồi giơ tay ra hiệu con số ba.

"Ba mươi ngàn?"

Vocal sửng sốt, hơi chuyển mắt xấu hổ nói: "Á, không phải..."

Thương Lục nhíu mày hỏi: "Ba trăm ngàn?"

Vocal: "..."

Thương Lục bình tĩnh: "Đắt ——"

Vocal: "Thật thật thật thật ra ý chúng tôi là..."

"Nhưng mà cũng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!