Khi tiếng đập cửa vang lên, ngoài trời hãy còn tối mịt. Quyển kịch bản ghi chi chít lời bình và giấy nhớ bị úp lên mặt, Kha Dữ mơ màng một lát mới nhớ ra mình vừa ngủ quên trong lúc học thoại.
Ngọn đèn luôn bật để lọt một đường sáng ra ngoài kẹt cửa, từ phòng khách tối thui nhìn vào trông càng thêm chói mắt.
Thương Lục lại gõ cửa: "Thầy Kha, anh ngủ chưa?"
Kha Dữ khoác áo, nhét quyển kịch bản xuống gối đầu rồi mới ra mở cửa: "Chuyện gì?" Thuận tay ấn màn hình di động... Quái quỷ, mới 3 giờ sáng.
Trước mắt hoa lên, là Thương Lục vừa giơ tay quơ quơ, ngọn tóc anh đồng thời bị kéo một cái —— Giữa hai ngón tay Thương Lục kẹp tờ giấy nhớ màu xanh lam: "Anh bận thi nghiên cứu sinh đấy à?" Hắn liếc mắt đảo qua một chút: "Ở thời khắc đó, Phi Tử nhận ra mình đã yêu..."
Chưa kịp đọc xong thì mảnh giấy bị Kha Dữ giật mất: "Người trẻ tuổi phải hiểu phép lịch sự."
"Nhật ký?" Người trẻ tuổi được một tấc lại muốn tiến một thước.
Kha Dữ lạnh nhạt nói: "Cậu quan tâm làm gì."
Thương Lục cũng không quan tâm lắm, liền đưa xấp giấy bản thảo trong tay mình ra: "Bảng phân cảnh."
Bản thảo tổng cộng hai mươi trang, được tô màu sắc rực rỡ nhưng không rối mắt. Kha Dữ liếc một cái là hiểu ngay: "Buổi tối màu đỏ cam, ban ngày màu trắng và màu sắc bão hòa thấp —— Cùng một người, hai mươi tư giờ lại trải qua hai thế giới trái ngược."
Thương Lục chống một tay lên khung cửa, hỏi nhàn nhạt: "Tại sao buổi tối lại dùng màu đỏ cam?"
Kha Dữ nhìn vào đôi mắt giấu sau cặp kính, mới liếc qua trông như ngái ngủ nhưng vẫn dư thừa thành thạo và kiên định. Anh nghiền ngẫm khung cảnh: "Cậu đang kiểm tra tôi?"
"Anh là diễn viên chính."
"Màu sắc là ngôn ngữ cảm xúc của điện ảnh, đỏ cam tượng trưng cho tì. nh d. ục, bạo lực, máu me —— Có lẽ cũng là một loại thần bí, màu sắc bão hòa thấp của ban ngày thì tôi không hiểu lắm." Kha Dữ thành thật đáp.
Thương Lục cong môi không bình luận gì, chỉ nói: "Bắt đầu thôi."
"... Bây giờ?" Kha Dữ ngẩng đầu nhìn sắc lam đậm nặng nề ngoài cửa sổ, lại nhìn qua hắn... bằng một ánh mắt như muốn hỏi "Cậu bị bệnh à".
"Đã hứa rồi, cả ngày hôm nay anh thuộc về tôi," Thương Lục nâng cổ tay xem đồng hồ, miệng nói: "3 giờ 20 phút sáng —— Đã qua 12 giờ, nên thực hiện lời hứa rồi đấy cô bé Lọ Lem."
Vừa bị trêu xong Kha Dữ lại thấy hoa mắt lần nữa, chớp mắt, trên tay đối phương xuất hiện một tờ giấy nhớ khác.
"Nhiều thế, dán đầy đầu luôn." Thương Lục nhướn mày, thuận tay dán luôn tờ giấy lên trán anh.
Kha Dữ: "... Vẫn còn sao?"
Mất mặt quá.
"Hết rồi."
Kha Dữ hoài nghi nhìn hắn.
Thương Lục cười một tiếng: "Hết thật."
Kha Dữ yên tâm xoay người chuẩn bị đi rửa mặt, cổ tay chợt bị giữ lại —— "Chờ một chút."
Thanh niên cao lớn đột ngột tiến đến gần, bàn tay dừng trên cổ áo, hai mắt nhìn anh chăm chú: "Có thể chứ? Thầy Kha."
... Quý ông lưu manh.
Kha Dữ mở miệng mà không nói được gì, chỉ nghe tiếng lồng ngực mình chấn động. Bàn tay rũ bên người vô thức nắm chặt. Bởi vì khoảng cách quá gần, thậm chí anh còn ngửi thấy mùi trầm hương, gỗ thông xen lẫn chút vị ngọt trên cổ tay và hơi thở Thương Lục.
Anh đang mặc áo ngủ kiểu sơ mi màu lục đậm, bề mặt sáng bóng như tơ lụa lại mang xúc cảm trơn trượt mịn màng. Tầm mắt Thương Lục khắc chế chỉ dừng ở cổ áo, tay nhanh nhẹn gỡ xuống một tờ giấy nhớ: "Chỗ này cũng có này."
Người vừa rời đi, cảm giác áp bách hít thở không thông cũng lập tức biến mất theo, Kha Dữ lạnh mặt: "Đừng tiến sát như thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!