Chương 1: (Vô Đề)

Dưới ánh hoàng hôn nhuộm màu vàng cam, một cơn gió chiều nhẹ nhàng thổi tung lá khô rồi nhanh chóng đuổi theo chiếc xe bus vừa rời trạm. Thân xe to lớn dán đầy bảng quảng cáo cứ thế dần dần hòa vào dòng xe cộ giờ cao điểm, trên ảnh quảng cáo là một gương mặt tinh xảo lạnh lùng hơi mỉm cười, background là bức tường hoa màu đỏ, hồng và trắng, một bên ảnh gắn logo của thương hiệu điện hoa cao cấp.

Trạm dừng chật hẹp chen chúc kín người, hai cô nữ sinh mặc đồng phục ngồi trên ghế dài chụm đầu vào nhau, đang cùng xem một đoạn video ngắn.

Điện thoại không được cắm tai nghe mà dùng loa ngoài, âm thanh trong clip đại khái là của một buổi roadshow hoặc cuộc họp báo nào đó, chất lượng thu âm không tốt cho lắm.

"Vừa rồi đạo diễn Lịch có nói ông ấy đã giao cho A Sát một cảm giác kể chuyện rất độc đáo, các fan cũng thường xuyên trầm trồ rằng, wow, cốt tướng của Kha Dữ thật sự rất cao cấp, là gương mặt cực kỳ phù hợp với màn ảnh rộng. Anh có suy nghĩ gì về ý kiến này?"

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cười nhạo một tiếng: "MC này có kỹ năng phỏng vấn không thế?"

Nữ sinh tóc ngắn còn lại trả lời: "Cười chết mất, cậu nghe thì phải hiểu chứ, người ta đang cố ý khịa đấy. Với cái kỹ thuật diễn nát nhừ của Kha Dữ, có tâng bốc mặt mũi đến đâu thì vẫn chỉ là một cái bình hoa thôi."

Video yên lặng khoảng một giây đồng hồ, sau đó truyền đến một giọng nam cực kỳ bình tĩnh: "Không có gì, là do tôi biết đầu thai ấy mà."

Bên dưới lập tức vang lên một trận cười cổ vũ, clip đến đây là kết thúc. Màn hình tiếp tục hiện lên đề tài hot search #Kha Dữ biết đầu thai#, bình luận phía dưới toàn lời khen ngợi anh nói chuyện ngay thẳng, không biết là fan đang khống chế bình luận hay người qua đường thật sự nghĩ như thế.

Ngón tay cô nữ sinh khua lạch cạch, vừa gõ chữ vừa nói: "Đầu thai mà cũng gọi là bản lĩnh á? Nếu đã đầu thai tốt rồi thì nên nỗ lực nâng cao khả năng diễn xuất một chút đi, diễu qua diễu lại trước màn hình cả ngày đau mắt quá."

Cô nàng đang nhiệt tình xỉa xói, thanh niên mặc áo thun đeo khẩu trang ở một bên nghe vậy chỉ liếc cô một cái rồi thu ánh mắt, toàn bộ quá trình không mang theo bất cứ cảm xúc nào. Người nọ ngồi tít trong góc ghế dài, hai khuỷu tay đặt lên đầu gối, bàn tay xách theo một cái bao nilon cực kỳ tầm thường, bên trong đựng một ít trái cây rau xanh từ buổi chợ chiều cùng chút vật dụng thường ngày. Có lẽ bởi vì suốt hành trình luôn cúi đầu yên lặng, cho nên không có ai chú ý đến sự tồn tại của anh.

Nữ sinh trung học vẫn đang tiếp tục phê bình nam nghệ sĩ họ Kha kia, luôn miệng chê đối phương là "Đóng phim mà đơ như khúc gỗ! Khúc gỗ!" Khóe môi thanh niên hơi cong lên dưới lớp khẩu trang, lẳng lặng gật đầu đồng thời phụ họa trong lòng: "Đúng vậy."

Một lát sau, xe bus số 33 tiến vào trạm, hai trạm dừng tiếp theo của nó đều nằm trong một khu làng đô thị* đông đúc rộng lớn giữa lòng thành phố. Người trên xe rất nhiều, người muốn lên xe càng nhiều hơn, chen chúc thành hai đoàn dài ở cửa ra lẫn cửa vào, người sau tiếp bước người trước. Các nữ sinh đứng chờ xe bên dưới trạm hình như đã quá quen với cảnh này, chỉ bâng quơ nhìn ngó. Khoảng mười mấy giây sau, cánh cửa xe gian nan khép lại.

Trước khi xe bus rời trạm, các cô thờ ơ ngẩng đầu nhìn lướt qua những hành khách trên chuyến xe bị lèn chặt như hộp cá mòi, đột nhiên ánh mắt thay đổi một trăm tám mươi độ.

*Làng đô thị (Urban village) – : Thuật ngữ chỉ những xóm dân cư lao động xuất hiện ở ngoại ô hoặc giữa trung tâm thành phố lớn của Trung Quốc, được bao quanh bởi những tòa nhà chọc trời, cơ sở hạ tầng giao thông và các công trình đô thị hiện đại khác.

"Đù má, kia chẳng phải là ——"

Hai nữ sinh liếc nhau, đều đọc được nỗi khiếp sợ từ ánh mắt người đối diện.

Trong vô số gương mặt mệt mỏi nắm tay vịn dựa vào cửa sổ xe, chỉ có một gương mặt là xem như sáng sủa. Khẩu trang màu đen của anh bị kéo xuống dưới cằm, sắc mặt hơi nhợt nhạt, ngũ quan vì quá hài hòa nên dễ dàng khiến người đi qua bỏ lỡ vẻ xinh đẹp của chúng. Cỗ xe ồn ào tối tăm nhanh chóng rời đi, một gương mặt đẹp đến thế đột ngột xuất hiện làm cho khung cảnh đường phố vốn xám xịt cũng như có thêm chút sắc màu sinh động.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong một giây hai bên đối diện, thanh niên kia dường như đã cong môi dưới đầy thân thiện với hai cô nữ sinh.

"Người vừa rồi... hình như là Kha Dữ." Nữ sinh tóc ngắn lẩm bẩm.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa vô thức nắm chặt quai đeo cặp sách, ra vẻ thoải mái cười đùa: "Không thể có chuyện đó! Làm sao Kha Dữ lại xuất hiện trên xe bus được?"

Tuy tự an ủi mình như vậy, nhưng gương mặt người kia cứ mãi in dấu trên võng mạc, chỉ một cái thoáng nhìn mà không thể phai nhạt dễ dàng.

Màn hình treo cao bên trên trạm xe bus lại bắt đầu phát tin tức giải trí, trong vòng một tháng này nó đã được phát đi phát lại cả ngàn lần nên rất ít người để tâm đến. Thế nhưng giờ phút này, âm thanh trong đoạn clip lại trở nên rõ ràng và sâu sắc dưới buổi chiều tà ——

Lịch Sơn, đạo diễn phim thương mại nổi tiếng đứng trước ống kính và mấy chục cái micro nói: "... Luận xinh đẹp, Kha Dữ ở giới giải trí không thể xếp hàng đầu, nhưng lại rất có khí chất. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy là ở phía sau máy quay... Loại khí chất này xuyên qua ống kính máy quay, được cô đọng rồi phóng đại theo cách rất khó nắm bắt và giải thích, đương nhiên cũng khiến người ta khó lòng từ chối..."

·

Xe bus dừng rất chậm nhưng vẫn làm bốc lên một lớp bụi đường.

Khu làng đô thị rộng lớn trải dài hai bên con đường xi măng phía sau trạm xe bus, khoảng cách giữa hai tòa nhà hẹp đến mức mở cửa sổ ra là có thể bắt tay nhau. Mặt tiền các tòa nhà được ốp loại gạch men vàng đỏ đan xen nhàm chán, dưới trời chiều rất khó phân biệt tòa nào với tòa nào.

Kha Dữ đi thong thả dọc theo đường lớn, trên đường gặp xe tải mini bán quýt liền dừng lại mua thêm hai cân. Tiếp tục quẹo phải qua một ngã rẽ sẽ thấy một cửa tiệm bánh cuốn đang mở cửa kinh doanh, tiếng máy xay cùng tiếng quạt điện kêu vù vù, trước cửa sổ treo một con ngỗng quay, kính cửa sổ bám đầy dầu mỡ được dán một hàng chữ đỏ: Ngỗng châu Phi trứ danh.

Anh không cất tiếng chào hỏi bất cứ ai mà đi thẳng vào một con ngách nhỏ hẹp, rẽ hướng một cái bước vào chiếc cầu thang xi măng dẫn lên tầng trên. Đứng trước mấy cánh cửa chống trộm gần như giống hệt nhau, Kha Dữ vặn chìa khóa rồi đi vào bên trong một cánh cửa, mở đèn trần. Chiếc đèn màu trắng tỏa ánh sáng rất mờ nhạt, chụp đèn đã từng được tháo xuống lau chùi một lần, bên trong là một lớp xác côn trùng chết dày đặc.

Diện tích căn hộ không lớn, khoảng trên dưới bảy mươi mét vuông chia ba phòng ngủ, một sảnh một bếp một phòng vệ sinh. Nội thất trang trí rất đơn sơ, nhiều chỗ chỉ được trét xi măng hoặc ốp đá cẩm thạch.

Anh vừa ngồi xuống ghế thì nhận được điện thoại của quản lý Mạch An Ngôn, đối phương hỏi: "Về rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!