Chương 4: Chúng Ta Từng Làm Chuyện Đó Chưa

Ánh mắt Tiếu Cẩn lạnh thấu xương: "Chị là ai?"

Mộc Chẩm Khê kéo chiếc ghế bên giường về phía mình, ngồi xuống, cười lạnh: "Cô cho rằng tôi là ai?"

Tiếu Cẩn do dự mà kêu lên: "Chị gái đây là?"

Mộc Chẩm Khê liếc nàng một cái, híp mắt nói: "...! Cô chiếm tiện nghi tôi?" Cô rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn nàng.

Hai người đối diện bốn mắt nhìn nhau, Tiếu Cẩn nhận ra người kia, từ biểu cảm và giọng điệu đều quen thuộc, mở to mắt, thốt lên, "Bạn học Mộc?"

Mộc Chẩm Khê đờ người ra, tiếp theo là sự im lặng, ánh mắt lóe lên một cảm giác tự giễu.

Cô đã không còn quan hệ với cách xưng hô "bạn học" này từ mười năm nay.

Trong mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Tiếu Cẩn muốn quay đầu lại, lại bị Mộc Chẩm Khê nghiêm khắc quát: "Đừng nhúc nhích."

Tiếu Cẩn vẫn duy trì tư thế bất động, đảo mắt lên xuống, nhìn cách bố trí xung quanh một màu tuyết trắng, trong lòng ngập tràn sự nghi ngờ, đây là...! bệnh viện? Tại sao nàng lại ở đây?

Còn "Mộc Chẩm Khê" ở trước mặt này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao lại trở nên trưởng thành như thế?

Sinh lý và tâm lý đi liền nhau, đầu bị khâu mấy mũi đã bắt đầu đau nhức.

"Bạn học Mộc." Tiếu Cẩn chọn cách hỏi người thân cận nhất với nàng, giọng nói mềm nhẹ, "Chúng ta không phải đi xem phim sao?"

Mộc Chẩm Khê không mặn không nhạt trả lời nàng, "Tôi hứa với cô đi xem phim khi nào?"

Tiếu Cẩn liếc nhìn cô, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng vẫn trả lời dựa vào trí nhớ hiện có của mình: "Ngày hôm qua nha, hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông.

Chúng ta đã hẹn nhau đi xem phim."

Vẻ mặt Mộc Chẩm Khê hơi thay đổi.

Hai người đã xem qua nhiều bộ phim cùng nhau, nhưng bộ phim xem vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông là bộ phim đáng nhớ nhất, vì đó là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của họ từ khi ở bên nhau.

Mộc Chẩm Khê tiến lại gần hai bước rồi nhìn nàng.

Làn da Tiếu Cẩn trắng nõn, đôi mắt thâm thúy như ngày thường, trong mắt nàng lắng đọng một loại tình cảm sâu đậm nào đó, ngắm nhìn nét mặt Mộc Chẩm Khê, đây là ánh mắt mà vài năm trước, nửa đêm tỉnh giấc, cô đã từng rất mong chờ được nhìn thấy.

Cô bắt đầu thất vọng từ khi nào? Có thể là do có quá nhiều lá thư được gửi đi đều như đá chìm đáy biển, không có hồi âm; hoặc có lẽ bắt đầu từ những ngày tháng tột cùng đau đớn mà cô nghiến răng chịu đựng, rất lâu sau đó cô mới nghe mọi người nói rằng nàng đi nước ngoài; hoặc là dần dần, sau một thời gian dài, cô đã quen với việc không còn ôm hi vọng nữa.

Mộc Chẩm Khê chỉ cảm thấy khổ sở cùng châm chọc, lúc cô không còn mong chờ, hiện tại lại cho cô, còn có ý nghĩa gì nữa đâu?

—— "Thương tổn của cô ấy chủ yếu ở phần đầu, tương đối nghiêm trọng, dù đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm tính mạng, nhưng có khả năng để lại di chứng, chính xác là như thế nào thì phải đợi đến khi cô ấy tỉnh lại mới biết được..."

Lời nói của bác sĩ đột nhiên vang lên bên tai Mộc Chẩm Khê, cô tỉnh táo lại, trấn tĩnh tinh thần, gật đầu với Tiếu Cẩn rồi thờ ơ nói: "Cô nằm xuống đừng nhúc nhích, tôi sẽ gọi bác sĩ tới ngay."

Cô vừa ra đến cửa, bác sĩ đã đẩy cửa tiến vào.

"Bác sĩ Vương."

"Cô Mộc."

Hai người gật đầu chào nhau.

Đầu tiên, bác sĩ Vương khám sơ bộ cho nàng, hỏi nàng có cảm thấy chóng mặt hay buồn nôn không, Tiếu Cẩn nói có, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Mộc Chẩm Khê mặt không biểu cảm ở bên cạnh, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi và yếu ớt.

Bác sĩ Vương: "...! Còn không?"

Tiếu Cẩn: "Cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!