Mộc Chẩm Khê không nghĩ tới lại gặp được Tiếu Cẩn ở nơi này, cô thậm chí không nghĩ rằng đời này sẽ gặp lại nàng.
"Ngồi đi..." Cô vừa định mở miệng từ chối, Tiếu Cẩn đã bước vào trong rồi, dường như cho rằng cô mặc nhiên sẽ đi vào theo.
Mộc Chẩm Khê: "..."
Sau đó cô nhìn vào Tiếu Cẩn, người kia mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay bằng lụa màu xanh lá cây đậm, quần ống rộng màu nâu sẫm, giày hơi cao gót, mái tóc gợn sóng màu cà phê nhạt lòa xòa sau lưng.
Thời điểm người kia xoay người sang một bên, sợi dây chuyền mảnh tinh tế trên cổ lấp lánh ánh sáng, càng tôn lên chiếc cổ trắng sứ mỏng manh.
Thời gian dường như thả chậm đến vô hạn, từng khung hình lướt qua trước mắt Mộc Chẩm Khê.
Mái tóc của Tiếu Cẩn hơi dao động lên khi nàng bước đi, sườn mặt mềm mại và thanh tú, vành tai thấp thoáng dưới làn tóc óng ánh, đầy huyễn hoặc và hư ảo dưới ánh đèn của phòng ăn.
Mộc Chẩm Khê tiến lên một bước đến gần "Ảo ảnh" kia.
"Ảo ảnh" bắt đầu nhẹ giọng nói: "Tới đây."
Mộc Chẩm Khê thu hồi ánh mắt kinh ngạc, bước chân, đi vào trong.
Trong mắt Tiếu Cẩn, cô dường như chỉ dừng lại trong khoảnh khắc mà thôi.
Nếu một ngày nào đó gặp lại, chúng ta sẽ chào nhau như thế nào?
Đôi mắt Tiếu Cẩn đọng một tầng nước mỏng, nhìn người phụ nữ ngồi im lặng ở đối diện, nàng chủ động cầm lấy thực đơn bên cạnh lên, rất tự nhiên hỏi: "Chị xem muốn ăn gì?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Tùy..." Vừa thốt ra lời, cô đột ngột dừng lại, nhận lấy thực đơn, lịch sự nói: "Cảm ơn."
Tiếu Cẩn cầm lấy một quyển khác.
Để tạo bầu không khí, tronng phòng ăn ánh sáng mơ hồ.
Nhưng hai người họ tự lướt qua thực đơn mà ánh mắt không giao nhau, bầu không khí chợt lạnh đến mức đóng băng.
Tiếu Cẩn dường như không cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, quay lại hỏi: "Gan ngỗng, trứng cá muối hay ốc hương hấp?"
Mộc Chẩm Khê: "...! Gan ngỗng."
"Súp hải sản hay súp kem nấm Matsutake?"
"Kem."
"Salad tôm ngọt hay salad trái cây?"
"Trái cây."
...!
Một người hỏi một người trả lời, không khí dịu đi rất nhiều.
Sau khi gọi món lại trở nên yên tĩnh.
Mộc Chẩm Khê có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt người kia đang dừng trên mặt mình, đầu tiên là vô tình, sau đó liền dừng lại.
Mộc Chẩm Khê quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vô cùng hối hận vừa rồi nhất thời váng đầu, đã không từ chối lời mời của nàng.
Mộc Chẩm Khê bình tĩnh lại, ý định rời đi, sau bao nhiêu năm, cô không có ý định dây dưa với người kia, cũng không muốn cùng người kia ở chung một không gian như thế này.
Cô ngước mắt lên, không ngờ lại bắt gặp sự dịu dàng và chua sót chưa kịp che giấu trong ánh mắt của Tiếu Cẩn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!