"Cảm ơn bạn đã đặc biệt mời tôi. Nhưng tôi chỉ là một con người bình thường."
Lang thang cả ngày trong phủ, cuối cùng cũng đợi được lúc Chử Hoài Thâm đi vào thư phòng. Tôi lén lút kéo A Chiêu vào phòng mình.
Cửa phòng được tôi khóa kỹ càng.
Vì hạnh phúc cả đời, tôi phải xác minh thật cẩn thận.
A Chiêu rất ngoan, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn đưa tay ra.
Tôi sờ bên trái, chạm bên phải.
Lông mày bỗng nhíu lại:
"A Chiêu bảo bối, sao tay em lại trở nên thô ráp thế này?"
...
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.
Nghe tôi nói vậy, cậu ấy không nhịn được nữa, úp mặt vào vai tôi khóc thút thít:
"Từ sau khi tiểu thư khen tay tôi trắng mịn, Chử đại nhân nhân lúc tiểu thư không ở đây, ngày nào cũng bắt tôi làm việc nặng ở hậu viện."
Gì cơ? Thật đáng ghét!
Tôi tức giận quát tháo giữa không trung trong căn phòng, phẫn uất mà không thể làm gì hơn, chỉ đành vỗ nhẹ tay cậu ấy an ủi.
"May mà cậu xấu hơn hắn, nếu không ngay cả khuôn mặt này cũng khó mà giữ được."
Không biết vì sao, A Chiêu càng khóc to hơn.
Tôi kiên nhẫn dỗ dành cả buổi. Hứng thú lúc đầu bị khóc lóc làm cho tiêu tan hết.
Khóc, khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, khóc đến nỗi phúc khí cũng mất hết rồi!
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ dồn dập.
Giọng nói già nua của quản gia Nghiêm vọng vào:
"Mở cửa đi, tiểu thư."
"Đừng im lặng, ta biết cô đang ở trong đó."
"Cô nhất định không được làm chuyện gì có lỗi với đại nhân nhà chúng ta!"
...
A Chiêu lau nước mắt, ngoan ngoãn ra mở cửa.
Chử Hoài Thâm đứng ở cửa, dáng người cao lớn, ánh mắt sâu thẳm.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn ( dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Phía sau là một hàng thị vệ tay giương cao đuốc, cảnh tượng giống hệt như bắt gian tại trận, chuẩn bị nhấn chìm tôi vào lồng heo.
A Chiêu hoảng loạn giải thích:
"Đại nhân đừng hiểu lầm, tiểu thư... tiểu thư chỉ sờ tay tôi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!