Tôi quệt miệng, hăm hở theo hắn lên thuyền.
Hai anh em nhà họ Tưởng vẫn đang cãi nhau không ngớt trên du thuyền.
Khi Chử Hoài Thâm xuất hiện, nữ chính Tô Tình như nhìn thấy cứu tinh, đỏ mắt lao đến.
"Tể tướng đại nhân, cầu ngài làm chủ cho ta."
"Ta chỉ là một người phụ nữ đơn độc, sao có thể khiến họ trở mặt thành thù, xin ngài khuyên bảo họ!"
...
Không biết nói gì luôn.
Bên kia hai anh em nhà họ Tưởng vẫn đang tranh cãi dữ dội.
Thật ra cũng chẳng có gì để cãi, chẳng mấy chốc họ có khi thành một gia đình ba người êm ấm.
Tôi hắng giọng một cái, nữ chính lập tức nhận ra tôi.
Đào Nhi?
Chử Hoài Thâm kéo tôi đứng phía sau hắn, nói với nữ chính:
"Đây là biểu muội đã hứa hôn với ta từ nhỏ."
Tôi đang mải xem kịch hay, nghe câu đó đột nhiên nghẹn lời.
Ai hứa hôn với hắn chứ?
Tô Tình định mở miệng nói gì đó nhưng bị Chử Hoài Thâm cắt ngang:
"Tưởng phu nhân nhờ cậy, ta không giúp được."
"Đừng thế chứ, nên giúp thì vẫn phải giúp."
Tôi lắc lắc tay áo Chử Hoài Thâm, ngồi vắt chân lên một cách thoải mái.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn ( dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
"Tại sao lại phải cãi nhau ở đây, chẳng phải có thể ngồi xuống tát nhau vài cái một cách bình tĩnh sao? Nào, hai người bắt đầu đi!"
Hai anh em nhà họ Tưởng sửng sốt, đỏ mặt chỉ vào Tô Tình:
"Là cô! Cô cố tình gây chia rẽ tình cảm anh em chúng tôi!"
"Tam đệ, ta đã nói với ngươi rồi, Tô Tình không phải người tốt đâu."
Nữ chính vò nát khăn tay, khóc như mưa gió:
"Không, ta vô tội mà…"
Hai anh em bên kia đỏ mắt lao về phía trước.
Chử Hoài Thâm nắm chặt cổ tay tôi: Còn không đi sao?
Đi cái gì chứ.
Chử Hoài Thâm mặt lạnh, kéo tôi sang thuyền đối diện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!