Tôi ngất đi.
Quản gia Nghiêm phát điên, khắp cả nhà lan truyền chuyện tôi và Chử Hoài Thâm một cách vô lý.
Thật đúng là không được ăn thịt cừu mà còn rước mùi tanh vào người.
Tôi bị tê liệt.
Trên bàn ăn, tôi liên tục múc từng thìa mướp đắng cho vào miệng.
Chử Hoài Thâm ngăn lại:
"Bình thường không phải là không thích ăn mướp đắng sao?"
Phải rồi.
Tôi mỉm cười với hắn:
"Giờ thích rồi, còn ngọt hơn số phận của tôi một chút."
Tôi đã nghĩ sẵn tựa đề cho câu chuyện đời mình.
Gọi là
"Tôi ăn chay cả đời trong truyện po".
Có lẽ vì oán hận của tôi quá sâu, hôm sau, một cỗ xe ngựa đỗ ngay trước cửa.
Những ngày làm việc và nghỉ ngơi của tôi nhảy xuống khỏi xe với vẻ uyển chuyển và quyến rũ, vẫy tay về phía tôi.
"Tiểu thư, chúng tôi nhớ cô c.h.ế. t mất!"
Tôi vui mừng, chuẩn bị chạy ào tới thì đột nhiên có một bàn tay kéo tôi lại.
Mùi hương lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy tôi.
Chử Hoài Thâm nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, cười nói:
"Biểu muội có vui hơn chưa?"
Tôi lắp bắp chỉ vào nhóm thiếu niên:
"Là huynh cho họ đến à?"
Dĩ nhiên là ta. Chử Hoài Thâm chạm trán tôi, nụ cười dịu dàng,
"Chỉ cần muội vui là được."
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn ( dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Đúng là một người bệnh có phong thái rộng lượng.
Có những người, dù trở nên đen tối, vẫn là thiên thần mang lòng tốt.
Tôi xúc động nói:
"Huynh không ghen sao?"
"Không, ta chỉ muốn muội vui vẻ thoải mái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!