Chương 4: (Vô Đề)

Phủ Tể tướng sáng rực suốt đêm.

Buổi sáng, quản gia gõ cửa, thấy tôi và bảy người khác đều mang vành mắt thâm quầng mà giật cả mình.

Nhưng ông ấy rất lấy lại tinh thần, đi vào sắp xếp và ra lệnh cho mọi người.

"Hai người đi phòng bếp."

"Hai người hầu hạ đại nhân tắm rửa."

Cuối cùng chỉ vào tôi và A Chiêu:

"Về phần hai người, vào phòng chăm sóc đại nhân đi."

[Hai người này xinh đẹp, vừa vặn để trong phòng bồi bổ thân thể cho đại nhân nhà chúng ta.]

?

Tôi? Bồi bổ thân thể cho Chử Hoài Thâm?

Lão quản gia này có chút lố rồi đấy.

A Chiêu run rẩy, lặng lẽ khóc bên tai tôi:

"Nghe nói Tể tướng đại nhân rất lạnh lùng, khó tiếp cận, ta có thể quay về Nghi Xuân Uyển được không?"

Nhìn cậu ta khóc như mưa, phụ nữ bình thường thấy được đều đau lòng.

Nhưng không đợi tôi mở miệng, quản gia nghiêm khắc ngắt lời:

"Mau câm miệng, đừng nói những lời ô ngôn uế ngữ kia nữa!"

"Ta sẽ không cho phép hai người các ngươi cùng nhau hầu hạ đại nhân!"

Nhưng... vẫn còn hơi quá.

Và…

Rốt cuộc, ý của Hoài Thâm là gì?

Đưa tôi về nhà, chỉ để cho tôi làm nha hoàn?

Quên đi... ít nhất không cần đun nước tắm.

***

Mấy thiếu niên giận mà không dám nói gì, yên lặng nhận việc rồi rời đi.

A Chiêu được nuông chiều nhất, mười ngón không dính nước bao giờ.

Còn tôi thì sao, có siêu năng lực.

🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn ( dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳

Nói một cách đơn giản, mọi thứ đều vượt quá khả năng của tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!