Tôi khuyên hắn tối nay tốt nhất nên mở to mắt mà canh gác.
Tôi suy yếu tựa vào xe ngựa, nghe thấy thị vệ hỏi mấy thiếu niên kia xử trí như thế nào.
Chữ Hoài Thâm khẽ vuốt tay áo, bất đắc dĩ hỏi:
"Đưa bọn hắn về chỗ cũ, còn cần ta dạy ngươi sao?"
Tiếng nói rơi xuống đất, bên ngoài xe ngựa xao động bất an.
Một đám thiếu niên nũng nịu khóc đến lê hoa đái vũ.
"Xin đại nhân thương hại chúng ta, đừng đưa chúng ta trở về!"
"Hu hu hu.... ta không muốn trở về bị đánh nữa, van cầu lưu ta lại đi."
"Cầu tiểu thư rủ lòng thương."
Nhìn xem, thật đáng thương.
Tôi cảm động lau khóe miệng, túm lấy ống tay áo của Hoài Thâm.
"Đại nhân, tiền đều tiêu hết, cũng đừng lãng phí mà."
Hả?
Tôi háo hức đề nghị:
"Hay là… đóng gói và mang về nhé? Làm người đi theo thì tốt cho mắt đấy, thưa ngài!"
Chử Hoài Thâm im lặng.
Tôi nghe được tiếng lòng của hắn, nhẹ nhàng thở dài, một chút dấu hiệu muốn phát hỏa cũng không có.
Thật sự là người tốt.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Tể tướng, quản gia lớn tuổi mừng rỡ như điên đón tiếp.
"Nghe nói đại nhân mang theo một nữ tử xinh đẹp trở về, đây chính là lần đầu tiên a, xem ra đại nhân thật sự thông suốt rồi..."
Lời nói đột nhiên dừng lại ở cổ họng, ông ta mặt mũi đỏ bừng chỉ vào một loạt mỹ thiếu niên phía sau tôi.
Hoài Thâm không giải thích, thần sắc thản nhiên nói:
"An bài người ở lại Tây viện đi."
Hắn xuống xe ngựa, vươn hai tay về phía ta.
Đây là muốn ôm tôi?
Tôi hoang mang giơ cánh tay lên, hắn thuận thế ôm ta vào trong ngực.
Lòng bàn tay lạnh lẽo cách vải vóc chạm vào da thịt bên hông.
Tôi hơi ngứa. Cảm giác này... giống như đã từng quen biết.
Tôi nghiêng đầu, hôn mê bất tỉnh.
Chẳng lẽ, Nhị Cẩu Tử hạ độc cho tôi lại phát tác?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!