Chử Hoài Thâm thản nhiên liếc tôi một cái, giọng điệu bình thản như nước.
"Thứ cho ta ngu muội, không hiểu biểu muội có ý gì?"
Trong mắt hắn phủ một tầng băng lạnh, nhưng từng dòng tâm thanh lại vang lên rõ ràng trong đầu tôi.
[Nếu biểu muội chịu ôm ta một cái, ta sẽ không giận nữa.]
Chậc, giả bộ giỏi lắm.
Tôi lập tức ép hắn vào vách đá giả, chẳng buồn phí lời.
Trước tiên, tôi phải kiểm tra hàng đã.
Tiếng bước chân dồn dập vọng đến từ xa.
Tôi thấy A Chiêu loạng choạng cầm đèn lồng, miệng không ngừng gọi: Tiểu thư!
Chử Hoài Thâm lập tức siết eo tôi, đẩy tôi vào khe đá.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên môi tôi.
Ngoan nào.
Quản gia vui mừng hớn hở lo liệu hôn sự, còn gửi thư mời phụ mẫu của Chử Hoài Thâm đến chủ trì đại lễ.
Tôi không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân.
Hơn nữa, những câu chuyện về bà mẹ chồng ác độc trên mạng cũng đủ làm tôi rùng mình.
Chử Hoài Thâm chỉ cười khi biết chuyện, bảo tôi đừng lo lắng.
Nhưng đêm đó, khi tôi sắp ngủ, lại nghe được tiếng lòng trầm thấp vọng lên từ lồng n.g.ự. c chàng.
[Đừng sợ, ngoài nàng ra, tất cả đều là giả.]
Lòng tôi khẽ run lên, thoáng nghi ngờ liệu hắn có biết điều gì không.
Nhưng cơn buồn ngủ quá mạnh, tôi không kịp nghĩ ngợi thêm, cứ thế chìm vào giấc mộng.
---
A Chiêu từng mũi kim từng sợi chỉ thêu áo cưới cho tôi.
Tôi nhìn mà cũng thấy có chút ngại ngùng.
A Chiêu rưng rưng nước mắt:
"Tiểu thư sau này sẽ bỏ lại em, đưa em về lại Nghi Xuân Uyển sao?"
Dĩ nhiên là không!
Cậu ta ngượng ngùng lau đi giọt nước mắt, mỉm cười:
"A Chiêu cũng sẽ mãi mãi ở bên tiểu thư."
Cả đám ngày làm việc và ngày nghỉ của tôi cũng không cam chịu bị bỏ rơi, mỗi người đều dốc hết sức mình.
Kẻ thì thêu khăn tay, kẻ lại may giày cho tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!