Edit: Phộn
Lâm Hân không hề biết sự xuất hiện của mình đã khiến cho cư dân mạng toàn tinh tế phải khiếp sợ, sau khi tách khỏi Lý Diệu, cậu gặp được quản gia ở lối đi riêng.
Cậu lấy mặt nạ xuống, nhìn về phía đối phương.
Đó là một người có vẻ ngoài trung niên chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc đen nhánh được chải chuốt tỉ mỉ, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt ôn hòa, mặc một đồng phục màu trắng, gương mặt mỉm cười, làm cho người ta có một loại cảm giác như gió xuân.
!! Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lâm Hân hoang mang.
Không phải huấn luyện viên nói Bạch ga gia đã hơn 100 tuổi sao? Sao nhìn ông ấy trẻ măng vậy?
Lâm Hân là một bé con lễ phép, cho dù có nghi vấn cũng không hỏi thẳng, cậu quy củ đứng chào quản gia.
"Bạch gia gia, con là Lâm Hân."
Bạch Húc hiền lành nhìn thiếu niên Omega trước mắt.
Ông sống đã hơn 150 năm, kinh nghiệm đầy mình, kiến thức rộng rãi, cuộc đời cũng đã tiếp xúc qua mấy vị Omega nam. Bọn họ đến từ các quốc gia khác nhau, gia thế hiển hách, tính cách lại hao hao nhau, hoặc là hận đời, hoặc là kiêu ngạo, còn không thì là khó hầu hạ.
Mấy ngày trước nhận được điện thoại của Nguyên soái, biết hắn tìm được một người bạn lữ là Omega. Lúc đó Bạch Húc còn đang suy nghĩ không biết tính cách của tân phu nhân có giống với mấy Omega nam trước kia ông từng tiếp xúc hay không, cân nhắc nên tiếp đón như thế nào, bây giờ nhìn thấy thiếu niên, ông nghĩ, người Nguyên soái để ý quả nhiên không tầm thường.
Là một cậu bé ngoan.
"Gọi tôi Bạch quản gia là được, phu nhân, rất vui khi được gặp ngài." Bạch Húc giơ tay lên, ưu nhã chạm ngực hành lễ với thiếu niên. Sáu thanh niên mặc đồng phục ở phía sau ông cũng cung kính hành lễ tương tự.
Lâm Hân sinh ra trong một gia đình bình thường, từ nhỏ đến lớn đều huấn luyện trong Học viện Quân sự, chưa từng thấy qua trận thế lớn như vậy, có chút hoang mang.
Cậu nghĩ chỉ có Bạch gia gia đến đón cậu, không ngờ còn có người khác, nhìn trang phục của bọn họ, chắc hẳn là vệ sĩ.
Lâm Hân không dám chậm trễ, nghiêm túc chào hỏi bọn họ: "Chào mọi người, cảm ơn các anh đã đến đón tôi."
Dường như sáu thanh niên kia có chút kinh ngạc, thanh niên đứng đầu cười nhẹ: "Phu nhân khách khí."
Lần thứ hai nghe được chữ "Phu nhân", mặt Lâm Hân hơi phiếm hồng, khó xử nói: "Tôi và huấn luyện viên chưa chính thức kết hôn... không... không tính là phu nhân..."
Nói xong cậu cúi đầu, hai lỗ tai đỏ bừng.
Bộ dáng đáng yêu của thiếu niên chọc cười Bạch Húc, ánh mắt ông nhìn Lâm Hân càng thêm từ ái, "Chỉ cần Nguyên soái nhận định ngài, ngài chính là phu nhân của chúng ta."
Lâm Hân cắn môi, lấy hết dũng khí ngẩng đầu, bình tĩnh đối mặt với mọi người.
Nếu đã quyết định ở chung một chỗ với huấn luyện viên, cậu nên thản nhiên tiếp nhận thân phận "Phu nhân" này.
"Con mới đến nên có nhiều chuyện còn không rõ, sau này mong Bạch gia gia chỉ bảo nhiều hơn ạ."
"Xin phu nhân yên tâm." Bạch Húc nói, "Trước tiên để tôi đưa ngài về trang viên."
"Dạ, phiền Bạch gia gia rồi." Lâm Hân đi theo quản gia ra khỏi Trạm Không quân.
Bạch Húc vì đi đón phu nhân tương lai của Lý gia về trang viên nên đã long trọng lái năm chiếc phi hành khí xa hoa đến đây.
Dưới sự hộ tống của sáu vệ sĩ, Lâm Hân đi lên một chiếc phi hành khí trông xịn sò nhất nằm ở giữa. Bạch Húc săn sóc lấy ra những lá trà quý được bảo quản trong hộp giữ tươi ở trên xe, cầm lấy bình nước nóng đã được đun sôi cách đây không lâu, tao nhã pha trà.
Lâm Hân ngồi trên ghế được làm bằng da thật, quan sát cách trang trí tao nhã rộng rãi ở khoang xe, hơi nhíu mày.
Quả nhiên huấn luyện viên.... tiêu tiền như nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!