Edit + Beta: Phộn
***
Dao Quang Hào —
"Đây là phòng của anh, mời vào."
Người đàn ông tao nhã mở cửa phòng, mời thiếu niên vào.
Làm thuyền trưởng của Dao Quang Hào, đãi ngộ đương nhiên không tầm thường, có một căn phòng rộng tiêu chuẩn 150m2, phòng khách, phòng ngủ, thư phòng, phòng tập thể hình đều có đầy đủ hết.
Dao Quang Hào vừa là căn cứ quân sự, vừa là tòa thành cho hàng trăm ngàn binh lính sinh hoạt luyện tập trong vũ trụ. Khi chiếc phi thuyền này được thiết kế, các kỹ sư cũng có một vài ý tưởng khá là nhân văn, khu sinh hoạt trông như một tiểu khu hạng sang trong các thành phố ở tinh cầu, các loại cơ sơ vật chất đều đầy đủ, bảo đảm cho tất cả binh lính đều thoải mái, vui vẻ, yên tâm ăn uống.
!!
Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Gần như tất cả binh lính trên Dao Quang Hào đều vui đến quên hết trời đất.
Lâm Hân tò mò đi vào, đánh giá bài trí bên trong căn phòng tuy đơn giản nhưng không mất đi sự tao nhã, trong lòng khá là yêu thích.
Mỗi ngày căn phòng đều được người máy quét tước, cởi giày giẫm lên thảm, sạch sẽ mà mềm mại.
Lý Diệu cầm một chiếc vòng tay điện tử đưa cho Lâm Hân, "Đây là bảng tên tạm thời, có thiết lập quyền hạn, có nó em có thể ra vào căn phòng."
"Dạ." Lâm Hân tiếp nhận vòng tay, cận thận đeo vào cổ tay phải trống trơn. Thiết bị nhận dạng đã bị bọn buôn lậu làm mất rồi, bây giờ cậu là người không có hộ khẩu.
"Dao Quang." Đột nhiên Lý Diệu ngẩng đầu lên kêu một tiếng, Lâm Hân nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy một cái camera trên trần nhà.
"Tít—" Camera xoay xoay, sáng lên hồng quang, ngay sau đó, trong không trung ngưng tụ lại, xuất hiện một tiểu chính thái chừng mười tuổi.
Tiểu chính thái mặc quân phục màu trắng, tóc vàng xoăn, mắt xanh lấp lánh, đáng yêu như búp bê. Bay từ không trung đáp xuống đất, quy củ đứng trước mặt Lý Diệu.
"Nguyên soái, xin chỉ thị."
Lý Diệu ôm bả vai Lâm Hân, giới thiệu: "Dao Quang, đây là Lâm Hân, người yêu của ta."
Lâm Hân nghe lời nói của nam nhân, mặt hơi phiếm hồng.
Tiểu chính thái chớp chớp mắt xanh, đang tiêu hóa hai chữ "người yêu". Nếu như cơ sở dữ liệu của cậu không sai thì, người yêu là đối tượng yêu đương, đồng nghĩa với từ "bạn lữ".
"Tiểu Hân, cậu ta là trí năng của Dao Quang Hào, Dao Quang." Lý Diệu nói với Lâm Hân.
Lâm Hân gật gật đầu, lễ phép chào hỏi tiểu chính thái, "Xin chào, hân hạnh được gặp cậu."
"Xin chào." Dao Quang ưu nhã đáp lại, "Chào mừng đến với Dao Quang Hào."
"Tích tích—" Thiệt bị nhận dạng trên cổ tay của Lý Diệu vang lên hai tiếng, là phó thuyền trưởng hối hắn đi họp, thời gian gấp rút, hắn khom lưng hôn trán Lâm Hân. "Có thể anh sẽ bận hơi lâu, mệt mỏi thì em ngủ trước nhé, không cần chờ anh. Có nhu cầu gì thì hỏi Dao Quang, cậu ta sẽ giúp em giải quyết bất cứ vấn đề gì."
"... Dạ." Lâm Hân ngoan ngoãn trả lời, nhìn theo người đàn ông ra cửa.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một người một trí năng.
Lâm Hân và Dao Quang mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người không quen nhau, chỉ có thể trầm mặc nhìn đối phương.
Một lúc lâu sau, Dao Quang mở miệng trước: "Bây giờ là bảy giờ tối theo giờ Lam Tinh, cậu muốn ngủ hay là đi dạo ở gần đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!