Chương 25: Truy Tìm Hoa Tai!

Edit + Beta: Phộn

*****

Xà Ngư là dị thú cấp 2, thuộc loài động vật lưỡng cư, sống theo bầy đàn, công kích yếu nhưng lực bật nhảy rất mạnh, thường đi săn theo bầy, cho dù là động vật trên cạn hay dưới nước cũng không thoát khỏi tay chúng.

Bất quá chất thịt Xà Ngư mềm mại thơm ngon, giá trị dinh dưỡng cao, không có gai cũng không có vẩy, phương pháp nấu ăn đa dạng, rất được mọi người yêu thích, là con cưng của các thực khách khi ở trên bàn.

Ở Lam Tinh và một số hành tinh mà con người có thể sống khác, Xà Ngư hoang dã bị săn bắt quá mức, số lượng giảm mạnh nên chỉ còn Xà Ngư nuôi.

Chính vì vậy mà Lâm Hân nhất thời sơ sẩy, ngồi xổm ở bên hồ rửa mặt bị Xà Ngư hoang dã nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa thành bữa ăn của nó.

Mấy trăm con Xà Ngư dài hai mét xuất hiện ra từ trong nước, toàn bộ đều bị vách phòng ngự tinh thần lực của Lý Diệu ngăn cản, mặt ngoài của lớp phòng ngự còn phủ đầy gai nhọn sắc bén, đến một con đâm chết một con, thi thể từng con Xà Ngư "rào rào" rơi xuống bãi cõ, chất thành núi.

Mười phút sau, Xà Ngư đi săn thất bại, cả một bầy tháo chạy về hồ nước, chỉ chốc lát sau hồ nước lại lặng như tờ.

Lý Diệu thu hồi tinh thần lực, cúi đầu xem bé con trong ngực mình có bị thương hay không, thấy bé con bịt tai phải, giữa ngón tay có máu tràn ra, sắc mặt hắn khẽ biến, "Bị thương rồi? Để ta xem nào."

Lâm Hân còn đang hơi mê mang, lỗ tai chảy máu nhưng không cảm nhận được đau đớn, toàn bộ tâm tư của cậu đang đặt trên hoa tai không gian đã bị mất.

Trong hoa tai không gian có hơn 1 triệu tinh tệ, còn có tất cả gia sản của cậu, dịch dinh dưỡng, quần áo, sách vở, các đồ vật sưu tầm, dụng cụ sinh tồn dã ngoại, cùng với tám ống thuốc ức chế kỳ động dục!

Cái khác có thể mất, nhưng thuốc ức chế thì nhất định không được mất!

Lỡ như kỳ động dục lại xuất hiện, không có thuốc ức chế thì cậu phải làm thế nào?

Hai lần động dục trước đó vẫn còn làm cậu sợ hãi.

Thiếu niên mím môi, muốn chui khỏi lồng ngực nam nhân, đi tới đống xác của Xà Ngư tìm hoa tai.

"Đừng nhúc nhích!" Lý Diệu đè vai cậu lại, muốn kiểm tra vết thương ở trên tai cậu.

"Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại." Lâm Hân sốt ruột, vừa xoay người, đột nhiên hai tay của nam nhân nâng mặt cậu lên, cậu ngẩn người.

"Vết thương không xử lý kịp thời sẽ dễ bị nhiễm trùng. Đồ vật bị mất thì lát nữa rồi tìm, không cần vội." Lý Diệu cúi đầu cẩn thận kiểm tra tai phải của bé con.

Hoa tai không còn, lỗ tai bị bứt ra tạo thành một cái lỗ rất lớn, nếu như mạnh hơn chút, toàn bộ vành tai có thể bị đứt luôn.

Thần sắc nam nhân lạnh lùng, rũ mí mắt xuống, chăm chú nhìn vết thương vẫn đang chảy máu, bỗng nhiên đến gần, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn.

"A?"

Vành tai bị ngậm, còn bị hút lấy, dọa Lâm Hân sợ ngây người.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đại thần... sao đại thần ngậm vành tai của mình.

Thiếu niên kề sát vào ngực nam nhân, ngửi thấy mùi linh sam tươi mát, chân nhũn tới mức sắp không đứng vững.

Lý Diệu dùng sức hút vài cái, quay đầu phun máu đen trong miệng ra, lấy thuốc mỡ khử trùng cầm máu nhẹ nhàng bôi lên vết thương của bé con.

"Răng của Xà Ngư chứa độc tố, nếu không lấy ra kịp thời sẽ chảy ra khắp toàn thân, gây ảo giác nghiêm trọng." Thoa thuốc xong, kiểm tra thêm lần nữa, xác định vết thương đang dần khép lại dưới tác dụng của thuốc đặc trị thì lông mày đang nhíu chặt của nam nhân mới dần giãn ra.

"....À." Lông mi Lâm Hân run rẩy, tự nhiên đỏ mặt.

Lý Diệu buông bé con ra, lấy một chai nước khoáng trong nhẫn không gian ra súc miệng.

Tai nạn vừa rồi, là lỗi của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!