Chương 23: Hóa Giải Lúng Túng

Edit + Beta: Phộn

*******

Đầu óc Lâm Hân trống rỗng.

Giống như đang làm chuyện xấu mà bị phụ huynh bắt gặp, chứng cứ xác thực, sẽ bị phán xử ngay lập tức.

Khuôn mặt trắng nõn bởi vì ngượng ngùng và khẩn trương mà đỏ bừng, thiếu niên như chim sợ cành cây cong, vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn vào mắt của nam nhân, khăn mặt trên tay bởi vì hoảng mà cũng ném một cái, không sai một li che đúng cái thứ "hùng vĩ" nào đó của đối phương.

Tuy nhiên, cơ thể gần như khỏa thân của người đàn ông nằm ngang trên giường, không phải "che một chút" là có thể xem như không có gì.

Lâm Hân cúi đầu, mái tóc mềm mại buông xuống, che đi gương mặt đỏ ửng, nhưng đôi lỗ tai đỏ đến sắp nhỏ máu kia đã bán đứng chủ nhân đang túng quẫn của mình.

Tinh thần lực của người bình thường tiêu hao quá mức, tốc độ khôi phục rất chậm, nghiêm trọng hơn còn phải đưa tới bệnh viện để chữa trị. Cậu cho rằng đại thần sẽ hôn mê vài ngày, nên mới không cố kỵ giúp hắn lau thân thể.

Nhưng cậu nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, thể chất đại thần không giống với người thường, mới hôn mê hơn mười giờ đã tỉnh. Mà cậu bởi vì bộ vị nào đó không thể miêu tả dọa sợ, nhịn không được nhìn thêm hai lần, kết quả bị bắt tại trận.

!! Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

Thích không?

Nghe nam nhân hỏi, Lâm Hân nào dám trả lời, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, rối rắm nắm chặt, đầu cúi xuống, giống như một bé con làm sai, đáng thương chờ trưởng bối dạy dỗ.

Lý Diệu thấy thế, không khỏi nhếch khóe miệng.

Sau khi tinh thần lực bị tiêu hao gần như không còn, tuy rằng thân thể hắn tiến vào trạng thái ngủ đông nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh.

Hắn biết bé con đã vất vả kéo hắn ra khỏi buồng lái cơ giáp như thế nào, biết bé con cõng hắn ra khỏi hố lớn, cũng biết hành vi vô sỉ "bán chủ" của Huyền Minh, càng biết cơ bụng sáu múi sầu riêng của mình bại lộ trong không khí vài phút, tay của bé con mò eo hắn để tìm súng laser....

Cuối cùng, hắn nằm trên giường ở trong lều, được lau chùi từ đầu tới chân bởi một bàn tay bé nhỏ, cơ thể tựa như đang bén lửa, theo động tác lau chùi, càng cháy mạnh lên, nếu không tỉnh lại, sợ là cái chỗ nào đó sẽ chào cờ mất.

Vì vậy, hắn điều động một ít tinh thần lực đã được khôi phục, cưỡng chế chấm dứt ngủ đông.

Khi hắn mở mắt đã thấy biểu tình chăm chú của thiếu niên, nổi lên tâm tư xấu xa muốn ghẹo người ta, mở miệng hỏi một câu.

Bé con quả nhiên bị dọa đến thất kinh, cúi đầu xuống, mắt nhìn thẳng đất.

Đôi mắt vàng của Lý Diệu nhu hòa.

Quả cầu cơ giáp ngồi xổm ở trên bàn phát hiện chủ nhân đã tỉnh, lập tức bay qua: "Nguyên soái, ngài tỉnh rồi?"

"Ừ." Lý Diệu ngồi dậy, như không có việc gì kéo chăn ở bên cạnh che đi bộ vị mấu chốt, tiêu trừ không khí xấu hổ ở trong lều trại.

Quả cầu cơ giáp ưỡn bụng tròn trịa, dán sát vào cánh tay Lý Diệu cọ cọ, "Tốc độ khôi phục tinh thần lực của ngài lại tăng rồi?"

Lý Diệu khẽ búng cái đầu tròn của nó, lắc đầu: "Chỉ khôi phục được 1/10."

"1/10?" Quả cầu cơ giáp nghiêm túc nói, "Tui đề nghị ngài nên tiếp tục ngủ đông."

!! Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 

"Ta sẽ cân nhắc." Lý Diệu nhìn thiếu niên đang im lặng không lên tiếng.

Làn sóng đỏ trên mặt Lâm Hân đã rút đi, hai hàng mi dày đặc bất an run rẩy, môi mím thành một đường, hai vai rũ xuống, cổ áo thun rộng rãi lệch sang một bên, lộ ra cái vai mềm mại.

Cậu nhíu mày, tâm trạng ủ rũ.

Dù sao, không có sự cho phép mà gỡ quần áo của người ta ra, rất mất lịch sự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!