Phần A: Mùa Hè Vô Tận
Edit + Beta: V
Cố Kỷ: "Hỏng? Hôm qua vẫn còn ổn mà."
Văn Hựu Hạ nói không biết, tiếp tục loay hoay với pickup.
Cây Yamaha màu táo đỏ này anh đã dùng đâu đó khoảng mười năm, từ khi gia nhập Ngân Sơn thì bắt đầu sửa tới sửa lui, sau đó nó được bỏ lại trong căn nhà bụi bặm ở Đông Hà, mấy năm không chạm vào, dạo gần đây mới lấy ra để luyện tập, không thấy âm sắc bị ảnh hưởng gì nên anh cứ tiếp tục dùng. Một cây đàn được bảo dưỡng tốt thì dùng mấy chục năm cũng không thành vấn đề, Văn Hựu Hạ còn tưởng là nó có thể kiên trì thêm chút nữa.
Giờ gặp sự cố, người luôn cẩn thận như Văn Hựu Hạ mà lại quên mượn đàn dự phòng để hờ tình huống khẩn cấp, nếu trong 1 tiếng nữa mà không sửa được thì buổi diễn của bọn họ có thể sẽ bị hủy.
Cố Kỷ thấy mặt anh sầm lại thì gãi đầu: "Tôi gọi hỏi thăm người ta nhé? Cậu có quen dùng đàn của A Tiêu không…"
Anh ta chưa dứt lời thì ở hậu đài, Lư Nhất Ninh tỏ vẻ thần bí thò đầu ra: "Văn Hạ, ở đây có đàn nè."
Văn Hựu Hạ nhìn hộp đàn mới toanh mà Khâu Thanh vừa mang đến, rồi liếc nhìn cây bass cũ kỹ không sửa được trong tay. Pickup nói hỏng là hỏng, bass nói đổi là đổi, quá nhiều sự trùng hợp đến mức không còn là trùng hợp nữa.
"Có cần phải vậy không?" Văn Hựu Hạ bất đắc dĩ hỏi, chỉ vào cây Yamaha đã theo mình nhiều năm.
Khâu Thanh làm như không nghe thấy: "Anh ngó qua chút đi, xem có thích hay không?"
Có vẻ cây bass mới dựa trên thẩm mỹ đó giờ của Văn Hựu Hạ, màu nhạt với phần khảm xà cừ nhỏ lấp lánh bên trên, thân đàn khá nặng, mang đến cảm giác dễ kiểm soát. Vẻ ngoài rất dễ nhìn, cấu trúc cũng đỉnh cao, dây đàn đã được hiệu chỉnh âm từ trước, giờ cắm điện vào, điều chỉnh đơn giản là có thể bắt đầu biểu diễn luôn.
Dụng tâm của cậu rất rõ ràng, lúc Văn Hựu Hạ nhìn Khâu Thanh, anh không biết mình nên biểu đạt gì nữa.
Chút âm mưu nhỏ, lén lút làm hỏng đàn của anh có thể bỏ qua không tính, hồi lâu, Văn Hựu Hạ mới nói: "... Cũng không để lại cho anh một cây dự phòng."
"Sau này em sẽ mua." Khâu Thanh nhắc nhở: "Anh đừng có cảm động quá rồi khóc à nha."
Văn Hựu Hạ nghẹn ngào, cổ họng như phát đau, anh nói: "Không có khóc."
Dừng một lúc, anh lại hỏi: "Có đắt không?"
"Đắt lắm, phiên bản giới hạn trên toàn cầu mà." Khâu Thanh cười đùa: "Cho dù lấy tiền của anh mua thì lúc chọn nó, em cũng không nương tay đâu. Huống chi còn là tiền của mình, lần sau muốn đập thì anh nhớ bình tĩnh một chút nhé."
Vụn gỗ vỡ thành hai nửa ghim vào máu thịt, tổn thương vẫn còn, nhưng dần dà không còn đau đớn như vậy nữa. Ở mức độ nào đó thì trong mối quan hệ này, bọn họ đều chất chồng thương tích, hình xăm sau lưng Khâu Thanh, vết sẹo ở cánh tay và ngón áp út sạch sẽ của Văn Hựu Hạ, có thứ biến mất, có thứ thì ngày càng khắc sâu hơn.
Bốn năm trước, sợi dây đàn giữa bọn họ đã căng đến cực điểm, không thể chịu thêm một câu cãi vã nào nữa nên mới thình lình đứt đoạn như thế. Hiện tại, đối mặt với tình huống giống hệt năm xưa, bọn họ vẫn có thể bình tĩnh như bốn năm trước, Văn Hựu Hạ nghĩ, cũng chỉ có Khâu Thanh mới làm tất cả vì yêu anh. Đã từng, tình yêu ấy khiến anh cực kỳ áp lực, nó khiến anh lo lắng rằng mình sẽ làm đối phương bất mãn rồi bị vứt bỏ.
Nhưng giờ đây, Khâu Thanh đã học được cách đứng ở góc độ của người khác để suy nghĩ, không ép buộc đối phương phải hiểu suy nghĩ của mình, cho nên, anh cũng vì cậu mà bắt đầu dũng cảm hơn.
Chuyện yêu lại thế này, nhìn có vẻ như việc hiển nhiên, nhưng thật ra, đối với bọn họ, nó giống như một bước ngoặt mới trên đường đời. Có suy nghĩ, ắt có điều cầu, và ắt có điều cam nguyện buông bỏ.
Văn Hựu Hạ gảy bốn dây đàn mới toanh, từ E đến A, anh thấy Khâu Thanh xắn tay áo lên, cổ tay cậu trống trơn.
Suy nghĩ một chốc, anh tháo dây đàn trên cây Yamaha xuống rồi đi tới, bắt lấy cổ tay cậu quấn quanh một vòng. Không có nút buộc, cũng không có khóa, anh chỉ thắt lại một cách đơn giản rồi nhét vào tay áo của Khâu Thanh.
Miễn cưỡng cố định lại, cơ mà chỉ cần động một tí là rơi.
Khâu Thanh biết anh nghĩ gì, cậu không phản đối mà để mặc Văn Hựu Hạ làm, còn đưa ra ý kiến: "Em không thích cái này, em thích dây E á, dây E không dễ đứt… lát về anh kiểm tra cẩn thận lại, em không gấp."
"Ờ." Văn Hựu Hạ thấp giọng đáp.
Khâu Thanh lén mò vào ống tay áo của anh, vết sẹo trên da lồi lên rõ ràng, cậu dùng đầu ngón tay đánh đàn ước lượng chiều dài, hai mắt không chớp nhìn Văn Hựu Hạ chăm chú. Sau một lát, cậu hỏi: "Anh định làm gì với nó? Có muốn lấy gì đó che lại không, xấu quá à."
Thật ra, Văn Hựu Hạ thấy cũng bình thường thôi, cơ mà nghe giọng điệu của Khâu Thanh, có vẻ cậu đã nghĩ ra cách rồi. Quả nhiên, anh vừa gật đầu thì cậu bèn lại gần bên tai anh nói câu gì đó.
Văn Hựu Hạ nghe xong thì khẽ cười rồi gật đầu, trong mắt anh như có ánh sáng lấp lánh: "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!