Chương 80: (Vô Đề)

Phần A: Mùa Hè Vô Tận

Edit: Mordred

Beta: V

"Tôi không biết tại sao Mạt Sâm lại đưa ra cáo buộc nghiêm trọng đến thế, chúng tôi từng có mâu thuẫn lớn trong quá khứ vì chuyện của Táo Thối, nhưng đã lâu rồi không gặp… À, tay guitar kia, Tiểu Tần phải không? Đúng là tôi đã xem nhạc phổ cho cậu ấy vì đối phương nói tôi là đàn anh mà cậu ấy ngưỡng mộ, tiếc thật đấy, tôi còn từng tin tưởng cậu ấy nữa."

Các nhà báo ghi lại câu trả lời của gã, hỏi tiếp: "Vậy Mạt Sâm và Lan Đỏ đã hợp tác để bôi nhọ anh sao?"

"Nói bôi nhọ thì nghiêm trọng quá, chắc bọn họ đã hiểu lầm ở đâu đó." Bạch Diên Huy tiếp tục nở nụ cười công nghiệp: "Tôi bằng lòng hợp tác, chung sức với bọn họ để tìm một giải pháp cho vấn đề này."

Phóng viên: "Còn Khâu Thanh thì sao? Anh có cho rằng cậu ấy ở cùng phe với Mạt Sâm không, hay là có ý khiêu khích?"

Bạch Diên Huy nhún vai một cách vô tội: "Bài "Alice" đã được phát hành bốn năm, nhạc phổ xuất hiện khắp nơi trên mạng, muốn lấy được chẳng khó gì. Chắc là cậu ấy… ha ha, thích nó, nhưng nếu chỉ viết lại chơi chơi mà không có mục đích thương mại thì tôi tạm thời không có ý kiến."

Nhà báo hỏi tiếp: "Nhưng Khâu Thanh có bình luận là bài hát của cậu ấy xuất hiện trước phiên bản anh sáng tác."

Bạch Diên Huy cười nhạt: "Chứng cứ đâu, mấy bức ảnh chụp màn hình không rõ ràng đấy cũng tính à?"

Phóng viên: "Chuyện này…"

Bạch Diên Huy nói một cách bình thản: "Tôi cũng là một nhạc sĩ chuyển sang làm nhà sản xuất nên rất hiểu áp lực tâm lý của cậu ấy, công việc này không tự do như trước, thời gian eo hẹp mà lắm yêu cầu. Tuy Khâu Thanh còn trẻ nhưng nổi tiếng vì sự chuyên nghiệp, làm việc với cậu ấy phải bận rộn cả đêm là chuyện thường. Tôi rất nể phục sự cố gắng của cậu ấy, nhưng quá nghiêm khắc với bản thân mình chưa chắc đã tốt."

Trông gã có vẻ cực kỳ chân thành lo lắng thay Khâu Thanh, vị phóng viên kia thầm líu lưỡi, hỏi: "Ý của anh là Khâu Thanh hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này?"

Bạch Diên Huy trả lời đầy ẩn ý: "Áp lực quá thì phải nghĩ cách giải tỏa, không phải sao? Bây giờ tất cả mọi người đều biết tình trạng sức khỏe của Khâu Thanh có vấn đề, hồi trước còn suýt xảy ra sự cố khi ghi hình chương trình thực tế, có thể thấy đôi khi cậu ấy không tỉnh táo cho lắm. Những lời cậu ấy nói, những thứ cậu ấy làm, mọi người chỉ nên tin một phần thôi."

Nhà báo nhạy bén bắt được từ then chốt: "Anh Bạch, liên hệ đến sự cố sân khấu trước đây… Anh đang ám chỉ có thể cậu ấy…"

"Tôi chưa nói gì cả."

"... từng dùng vài thứ chất cấm, dẫn đến rối loạn ngôn ngữ." Nhà báo đó nói nốt câu: "Phải không?"

Bạch Diên Huy ngắt lời đối phương: "Cô phóng viên này, nó không liên quan đến câu chuyện hôm nay của chúng ta."

Cô gái kia nở nụ cười không rõ ý, cúi đầu ghi chép gì đó.

Ít nhất buổi phỏng vấn hôm nay đã có thêm một thông tin bùng nổ, Bạch Diên Huy nhìn thấy biểu cảm đó, khẽ "hừ" một tiếng trong lòng: Khâu Thanh còn quá non, ngày nay mọi người chỉ tin những gì họ muốn tin. 

Người vừa tỏ ý khen ngợi đàn em trẻ tuổi vài giây trước chợt trở nên nghiêm túc: "Thứ tôi muốn nói hôm nay là, hành vi của Khâu Thanh đã bôi nhọ tôi! "Đạo nhạc" là một lời cáo buộc rất nghiêm trọng đối với một nhạc sĩ, cậu ấy chưa xem xét kỹ lưỡng đã xông vào cuộc hỗn chiến, cho dù xuất phát từ suy nghĩ đùa vui hay mục đích nào khác, tôi đều sẽ truy cứu đến cùng!"

"Vậy anh định truy cứu như thế nào?"

"Dù gì cũng là nói đùa, nếu có thể thì tôi không mong phải làm rậm rộ chuyện này." Bạch Diên Huy như đang nói những lời từ đáy lòng: "Tâm lý của cậu ấy vốn không ổn rồi… Mọi người đừng kích động Khâu Thanh."

"Phụt" một tiếng, màn hình TV trở nên đen kịt.

Cố Kỷ ngó qua, thấy Khâu Thanh đang sầm mặt, giữ nguyên tư thế cầm điều khiển từ xa.

"Nói đùa?" Cậu nhếch mép, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo: "Mẹ nó chứ, tôi thay cả nhà tôi cảm ơn sự quan tâm của anh ta nhé."

Trong căn nhà nhỏ với ba phòng chính, các thành viên trong ban nhạc chen chúc trong phòng khách nhà Cố Kỷ.

Lư Nhất Ninh ngồi bên cạnh gặm táo, phát ra những tiếng "rồn rột" như chuột, chắc đang coi quả táo ấy như Bạch Diên Huy để hả giận. Miệng cậu ta đang ăn nhưng vẫn muốn phát biểu ý kiến: "Khâu Thanh, lần này anh ta cố ý bôi đen anh đúng không? Ám chỉ anh chơi thuốc luôn á? Uồi, nham hiểm thật đấy, đá đến vấn đề này rồi thì ai còn quan tâm anh ta có đạo hay không nữa, chuyển sang nhìn chằm chằm vào anh hết rồi chứ sao…"

Nhắc đến Bạch Diên Huy, Khâu Thanh đã bực bội sẵn, còn nghe Lư Nhất Ninh lải nhải phát phiền, bèn ném thẳng chiếc điều khiển từ xa về phía cậu ta: "Im đi!"

Lư Nhất Ninh nhanh nhẹn né tránh, "úi" một tiếng: "Anh, anh xem anh ta đi! Tự dưng phát hỏa với em!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!