Phần B: Hổ Phách Mùa Xuân
Edit + Beta: V
Chờ Khâu Thanh ngủ say, Văn Hựu Hạ mới rời khỏi tổ nhỏ của bọn họ.
Chính quyền thành phố Đông Hà sắp ban hành "lệnh cấm xe máy", trước khi điều này được thực thi thì tạm thời Văn Hựu Hạ chưa có ý định bán xe máy của mình. Nhà anh thuê cách nhà họ Văn không quá xa, sau khi lái xe vào ký túc xá giáo viên thì nhìn thấy một già một trẻ đang đi ra ngoài.
Văn Hạo Khiêm học lớp năm vẫy tay với anh: "Anh ơi!"
Văn Hựu Hạ "ừ" một tiếng, đón cậu ta từ tay Văn Đức Xương. Ông ta vừa nhìn thấy xe của anh thì nhíu mày: "Chạy nhanh quá tim Đông Đông không chịu nổi, hai đứa ngồi xe buýt..."
Văn Hạo Khiêm phản đối ngay: "Không chịu! Con muốn đi xe với anh!"
"Chạy chậm chút là được." Văn Hựu Hạ nói, bảo Văn Hạo Khiêm bám vào thanh kim loại bên hông xe.
Anh không biết tại sao mình lại không muốn để Văn Hạo Khiêm ngồi phía sau ôm eo, có vẻ ngoài Khâu Thanh ra thì anh rất phản cảm khi tiếp xúc thân thể với người khác, cứ như lãnh địa riêng tư bị xâm phạm vậy. Văn Hựu Hạ đưa cậu ta nón bảo hiểm trẻ em, lấy tốc độ chậm hơn bình thường chở Văn Hạo Khiêm ra khỏi ký túc xá.
Văn Hạo Khiêm không kiểm tra quá nhiều hạng mục, bác sĩ điều trị chính xem kết quả, dặn dò một số điều cần lưu ý thông thường rồi chuyển đề tài: "Tôi có thể nói chuyện với anh trai bé một chút được không?"
Chờ y tá dẫn Văn Hạo Khiêm ra khỏi phòng thì bác sĩ mới nói với Văn Hựu Hạ: "Về bệnh của bé, tôi vẫn đề nghị ghép tim."
Văn Hựu Hạ cúi đầu, không lập tức lên tiếng.
Bác sĩ biết đôi chút về hoàn cảnh gia đình bệnh nhân, chi phí ghép tim là một gánh nặng vượt mức ngân sách của gia đình bình thường, bác sĩ thở dài: "Tình hình của bé... giờ vẫn còn nhỏ, nếu phía người nhà muốn điều trị duy trì cũng được, chỉ sợ ngày nào đó đột nhiên... Cấy ghép là biện pháp chữa trị tận gốc tốt nhất, nếu có điều kiện thì... Thôi, tôi chỉ nói được bấy nhiêu, có làm hay không và khi nào làm thì do người nhà quyết định."
Tôi không phải người nhà của em ấy, lời như sắp thốt ra, nhưng anh kiềm lại được, sầu muộn gật đầu: "Dạ, cảm ơn bác sĩ."
Văn Hạo Khiêm ngồi ở hành lang chờ, thấy anh ra thì lập tức chạy đến hỏi: "Anh ơi, bác sĩ nói gì vậy ạ?"
"Không có gì, bảo em nghỉ ngơi cho tốt." Văn Hựu Hạ tránh né động tác định nắm tay của cậu ta: "Đông Đông, năm nay em mười hai tuổi rồi, cũng sắp trưởng thành, sau này đừng cứ mãi bám anh như vậy nữa."
"Nhưng anh là anh trai em mà... cũng đâu phải con gái..." Văn Hạo Khiêm oán trách, có lẽ sợ anh tức giận nên không có hành động gì nữa.
Rời khỏi bệnh viện rồi đưa người về nhà, Văn Đức Xương đang dạy thêm cho một vài học sinh cấp ba – sau khi về hưu, để gánh vác kinh tế gia đình, vì kỹ năng giảng dạy vẫn còn đó nên ông ta được Trung học Trường Đông mời về dạy lại, ngày thường thì đi làm, cuối tuần được nghỉ thì bí mật mở lớp bổ túc ở nhà đặng kiếm ít đồng vô đồng ra.
Văn Hựu Hạ tiện đường mua một chút đồ ăn và trái cây rồi đặt lần lượt ở chỗ cố định.
Làm xong xuôi hết thì anh rời đi, miễn cho Văn Đức Xương dạy học xong muốn giữ mình lại ăn cơm – anh cảm thấy rất bối rối với ý tốt đột ngột như vậy. Song, Văn Hạo Khiêm lại rón rén đi vào bếp: "Anh ơi, giờ anh ra ngoài ạ?"
"Luyện tập với ban nhạc." Văn Hựu Hạ bình thản nói dối.
"Em đi theo được không?"
Câu nói này của cậu ta ma xui quỷ khiến giống y như Khâu Thanh nói lúc sáng, nghĩ đến Khâu Thanh, Văn Hựu Hạ không kìm được nở nụ cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Không được, chỗ tập của bọn anh xa lắm, hơn nữa âm thanh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến em."
"Em chưa thấy anh gảy đàn guitar bao giờ."
"Là bass." Văn Hựu Hạ vô thức sửa lại, rồi chợt cảm thấy mình đang tỏ vẻ ấu trĩ với một đứa trẻ, dù sao đối phương không để bụng nên anh tiếp tục nói: "Không có gì để nghe hết."
Nghĩa là không cho cậu ta theo, Văn Hạo Khiêm buồn rầu bĩu môi: "Lần nào về anh cũng đi liền."
Có lẽ bị bệnh nên Văn Hạo Khiêm nhạy cảm hơn những cậu bé đồng trang lứa.
Lúc nhỏ ba mẹ cãi nhau, mới đầu còn tránh mặt cậu ta, nhưng sau này Văn Hạo Khiêm không ngu, cậu ta tự mình chắp vá sự thật qua những lời đàm tiếu của hàng xóm. Sau khi ba mẹ lần lượt bỏ đi, Văn Đức Xương cưng chiều cậu ta, anh trai không cùng huyết thống chăm lo cho cậu ta, mặc dù cuộc sống không tính là giàu có nhưng cậu ta vẫn có thể giữ cái tính tùy hứng của trẻ con.
Văn Hựu Hạ bây giờ cũng giống y như ba cậu ta năm đó, mới đầu bảo là ra ngoài kiếm tiền nên chuyển ra khỏi nhà, mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, gọi điện thì kêu là đang biểu diễn... Cậu ta bèn nghĩ, có lẽ một ngày nào đó anh trai sẽ không về nữa.
Văn Hạo Khiêm vẫn còn là đứa nhóc choai choai, vậy nên giả vờ đáng thương vẫn có chút hiệu quả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!