Chương 41: (Vô Đề)

Phần A: Phi Điểu

Edit: Mordred

Beta: V

Hát xong câu cuối cùng, tiếng vỗ tay còn chưa vang lên thì ở hàng trước có một cô gái đột nhiên khóc òa lên như vừa tỉnh mộng. Khâu Thanh bị cô dọa sợ, vội trèo xuống khỏi sân khấu để xem có chuyện gì xảy ra, tổ đạo diễn lấy tay ra hiệu người quay phim theo sát cậu.

Cậu có ấn tượng với cô bé này: Lúc bọn họ phát vé mời, cô và bạn trai của mình là những người đầu tiên hưởng ứng. Cậu nghĩ đối phương cũng biết Ngân Sơn nên lúc nói chuyện, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.

"Sao lại khóc thế?"

"Em chỉ, chỉ vui quá... không sao đâu." Mascara của cô gái trôi theo nước mắt, mấy thanh niên gần đó đưa khăn tay sang, cô vừa cảm ơn vừa nói một cách lộn xộn: "Em quen bạn trai từ buổi diễn của các anh... Em còn tưởng sẽ không bao giờ thấy được anh và Văn Hạ diễn cùng nhau nữa chứ, hôm nay em vui lắm."

Khâu Thanh nhíu mày, nhìn lên bóng lưng của tay bass trên sân khấu. Anh không hề bị lay động, vẫn ôm đàn đứng ngoài rìa như trước.

Cô gái kia càng nói càng kích động, Khâu Thanh bắt đầu muốn thoát ra, nhưng bị cô túm lại quá chặt. Câu nhìn máy quay, bên đạo diễn không hề có ý định hô dừng, rõ ràng bọn họ cảm thấy số này thiếu chuyện để kể, không hề nhận ra Khâu Thanh đang xin giúp đỡ.

"Em thật sự rất thích các anh, em đã từng nắm tay anh rồi đấy Khâu Thanh, nhưng tại sao buổi diễn cuối lại đau lòng như vậy? Sao phải như vậy chứ..."

Đầu Khâu Thanh bắt đầu choáng váng, nơi đáy mắt biến thành màu đen kịt. Cậu muốn dùng hết sức để tránh khỏi cô gái này nhưng không thể, người cậu không còn chút sức mạnh.

"Văn Hạ, anh đâu rồi? Em, em rất muốn hỏi anh một câu!"

Không, đừng hỏi!

Đừng hỏi anh ấy, đừng để tôi phải... khó xử.

Khâu Thanh muốn ngăn cản, song Văn Hựu Hạ đã tiến đến gần, một tay khoác lên vai cậu. Tay anh gõ nhẹ nhàng theo tiết tấu lên người Khâu Thanh để ra hiệu cho cậu đừng quá căng thẳng. Khuôn mặt Khâu Thanh lạnh lùng, khẽ nhíu mày, cậu vẫn cố giữ vẻ ngoài bình thường nhưng nhịp tim càng lúc càng nhanh. Cậu như bị chia làm hai nửa, những bộ phận từ lồng ngực trở lên phiêu du theo gió biển.

Yết hầu đau xót, ù tai, cậu siết chặt lấy tay bằng lý trí còn sót lại, thầm nghĩ: Sao mình lại sợ hãi vào lúc này?

Rốt cuộc cậu vẫn sợ bị nhắc lại chuyện ấy.

Nhưng chẳng biết cô gái kia có cố ý hay không mà vẫn rơi nước mắt, đón lấy ánh sáng sân khấu, khuôn mặt xinh đẹp của cô có phần vặn vẹo, đôi mắt mở to ép hỏi Văn Hựu Hạ: "Em cũng có mặt ở buổi diễn cuối cùng của các anh, sao anh phải đập cây đàn đó, lúc mở màn anh còn nói đó là cây bass Khâu Thanh mới tặng mình cơ mà!"

Văn Hựu Hạ khẽ nghiêng người, chắn trước mặt Khâu Thanh song chưa trả lời lại câu hỏi của cô, chỉ nghe cô hỏi dồn: "Sao anh lại bỏ đi? Tại sao chứ!"

Cuối cùng tổ đạo diễn đã nhận ra trạng thái của cô gái này có vấn đề, cũng trông thấy khuôn mặt xanh xao của Khâu Thanh dưới ánh đèn, vội dừng quay phim để kéo người ra trước.

Khâu Thanh không nghe thấy giọng nói nào khác, cậu cảm giác có người chạy tới chạy lui xung quanh mình, dù tự ôm siết lấy mình thế nào cũng không đủ để trấn an nhịp tim đang tăng tốc. Cậu khó thở, trong đầu chỉ còn những tiếng ong ong không dứt và câu nói khiến cậu tan nát cõi lòng ấy: "Văn Hựu Hạ, tại sao anh lại bỏ đi?"

Sao anh lại đi, sao anh phải bỏ lại em?

Giấc mộng cậu dốc bao công sức giữ gìn những ngày qua ầm ầm vỡ vụn, thủy tinh sắc màu tan nát đầy đất, cậu không còn chỗ đặt chân, đi đến đâu cũng bị đâm rỉ máu.

"Khâu Thanh? Khâu Thanh! Nhìn tôi này, hít sâu..."

Là Văn Hựu Hạ sao?

Khâu Thanh cố hết sức mở mắt ra, tay cậu được anh nắm chặt, tầm nhìn thu lại thành một quầng sáng li ti. Trong vầng sáng ấy, Văn Hựu Hạ quay đầu sang gọi ai đó: "Làm ơn mang thuốc của cậu ấy đến đây! Cái lọ nhỏ màu trắng kia kìa!"

Tay Văn Hựu Hạ rất ấm, Khâu Thanh siết chặt lấy ngón áp út trên bàn tay anh gảy đàn theo bản năng. Cậu há miệng, muốn nói "không cần", nhưng chỉ như nhả ra một hạt bong bóng, chẳng phát ra được âm thanh nào. Cậu nghe thấy Văn Hựu Hạ nói gì đó, bị ngăn giữa bởi một dòng nước, anh nói ngay bên tai nhưng cậu không thể nghe được rõ ràng, hình như là...

"Xin lỗi..."

Sao lại xin lỗi? Đã nói không muốn nghe câu này rồi, sao không chịu nhớ cơ chứ?

Khâu Thanh chống tay lên vai anh, tay Văn Hựu Hạ bảo vệ sau gáy cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!