Chương 36: (Vô Đề)

Phần A: Phi Điểu

Edit: Mordred

Beta: V

Trước khi diễn ở Lâm Cảng, quan hệ giữa Văn Hựu Hạ và Khâu Thanh như kém hẳn đi, nếu lúc trước không hề ảnh hưởng đến nhau thì hiện tại thật sự đã thành con số âm. Nhìn bằng mắt thường có thể thấy cả hai đều cố gắng tránh né đối phương, chứ đừng nói đến việc chủ động giao lưu.

Sau khi xuống sân khấu, A Liên căng thẳng vô cùng. Cô có nghe loáng thoáng là giữa hai người này còn mối quan hệ người yêu cũ, vốn không ngờ chuyện này có thật nên muốn giảng hòa cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Cố Kỷ không có ở đây, cô đành hỏi Lư Nhất Ninh: "Sắp diễn rồi, hôm nay bọn họ có thể làm hòa được không?"

"Hôm nay á? Không thể nào." Lư Nhất Ninh chia kẹo bạc hà cho cô, nói một cách thờ ơ: "Khâu Thanh xấu tính, hơi chút là phát điên nhưng cũng nhanh nguôi nên sẽ không mang theo cảm xúc trong công việc; tính Văn Hạ tương đối trầm, không mang thù, cũng rất ít chủ động giải thích cái gì. Bình thường hai bọn họ cãi nhau thì Văn Hạ sẽ chịu thua trước, nếu không chắc sẽ chiến tranh lâu dài đấy."

Kẹo bạc hà chẳng thể nào an ủi A Liên, cô nghe cậu ta nói vậy thì căng thẳng đến mức run giọng: "Thế, thế phải làm sao bây giờ! Tối nay còn đi diễn..."

"Sẽ không ảnh hưởng đến buổi diễn đâu." Lư Nhất Ninh vừa định nói ít nhất hai người họ cũng tôn trọng người hâm mộ, nhưng nhớ lại sự cố sân khấu lớn nhất kiếp biểu diễn của bọn họ thì lời nói sắt đá chợt kẹt lại, cậu ta đành nói vòng vo: "Coi như, coi như có chuyện xảy ra đi, tôi và Cố Kỷ sẽ cố hết sức để ngăn bọn họ lại."

A Liên càng tuyệt vọng hơn, trong thoáng chốc còn định viết đơn từ chức.

Số người đến nghe nhạc không quá chênh lệch so với buổi diễn ở Đông Hà, còn có người vung khăn của Ngân Sơn trước đây, A Liên đang thấp thỏm ở hậu trường không hay biết chút nào.

Ngân Sơn từng rất được yêu thích trong giới underground ở Đông Hà và Lâm Cảng. Người thích bọn họ thấy, tuy Khâu Thanh trông ngoan ngoãn nhưng phong thái trên sân khấu hoang dã ngoài dự đoán, là một hát chính rất thu hút; bầu không khí lúc ban nhạc biểu diễn cũng rất tuyệt, ít khi kiệt sức, các thành viên không có khuyết điểm này nọ. Mà người ghét bọn họ thì lại thấy mấy tên Ngân Sơn quá ra vẻ, không hòa thuận, chẳng chút tinh thần của ban nhạc rock, nhất là tay bass kia, suốt cả buổi diễn đều giữ khuôn mặt khó ngửi. Nhờ có tranh luận mà dù giải tán, bọn họ vẫn không bị lãng quên.

Khi những fan âm nhạc biết việc Ngân Sơn tái hợp, họ còn lo lắng rằng Ngân Sơn ký kết với Thái Quả sẽ bị đóng gói thành một ban nhạc giả dạng Rock and Roll sặc mùi tư bản. Đến khi buổi diễn đầu tại Đông Hà kết thúc, nhìn thấy repo của khán giả, bọn họ mới yên tâm là bản chất Ngân Sơn không hề thay đổi.

Thế là buổi diễn tại Lâm Cảng càng được mong chờ hơn.

Mâu thuẫn bên dưới không hề lan đến sân khấu. A Liên ngồi sau hậu trường 2 tiếng, suýt cạo hết sơn móng tay mới làm, đến lúc nghe thấy Khâu Thanh thở hổn hển nói "hôm nay đến đây thôi" cô mới mềm nhũn hai chân, ngã xuống sô pha.

Nhưng ngay sau đó, những người hâm mộ bắt đầu hô đòi encore, buổi diễn đặc biệt chắc chắn phải để giành một vài bài.

Trước đó chưa từng bàn về chuyện này, A Liên lập tức nhắc nhở nhân viên công tác: "Chúng tôi chưa từng nói sẽ thêm bài."

Quản lý của livehouse không để tâm, chỉ cho rằng cô gái này không biết gì về các buổi diễn nhạc, vừa châm thuốc vừa nói: "Cô hỏi ban nhạc đi, nếu bọn họ muốn chơi thì chắc chắn sẽ diễn."

A Liên không thể trao đổi với phía địa điểm, bèn nhanh chân chạy ra ngoài hậu trường. Khâu Thanh vừa lấy guitar xuống, khẽ ôm thắt lưng, song không có ý định rời khỏi sân khấu. Thấy A Liên, cậu bèn xin cô nước ấm, A Liên nhanh chóng đưa bình giữ nhiệt bên người cho cậu.

"Encore! Encore! Encore!"

Trong hội trường, những tiếng hò hét liên miễn vẫn đang tiếp diễn, vang đến là rõ ràng.

A Liên hỏi: "Hôm nay diễn thêm à?"

Khâu Thanh không trả lời, ngửa đầu tu gần nửa bình nước.

"Tùy trạng thái của Khâu Nhi." Cố Kỷ vỗ sau lưng cậu: "Anh thì vẫn ổn, chơi tiếp ba, năm bài nữa cũng được, nhưng tiếc là chúng ta không có nhiều bài như thế, ha ha! Thế có diễn tiếp không?"

"Hỏi ảnh đi." Khâu Thanh hừ một tiếng yếu ớt.

Đại từ này trong miệng cậu chỉ nhắm vào một người đặc biệt, song người ấy đứng cùng một chỗ mà chẳng đáp lại lời nào.

Cố Kỷ đành phải làm một cái loa, lặp lại câu anh ta vừa hỏi Khâu Thanh một lần nữa rồi cảnh cáo Văn Hựu Hạ: "Cậu mà nói "hỏi Khâu Thanh" hay "tùy" là tôi cắt dây đàn của cậu luôn đấy."

Văn Hựu Hạ im lặng một thoáng: "Cậu ấy diễn bài nào?"

Cố Kỷ thầm than trong lòng, nói vậy khác nào chưa hỏi, song vẫn cam chịu số phận mà quay đầu: "Văn Hạ hỏi em diễn bài nào."

Lần này, Khâu Thanh không để anh ta truyền lời nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!