Chương 34: (Vô Đề)

Phần A: Phi Điểu

Edit: Mordred

Beta: V

Buổi diễn bắt đầu vào 8 giờ đúng. 7 giờ 50 phút, Lư Nhất Ninh nhìn lén từ sau hậu trường: "Đù, nhiều người vậy?"

"Thái Quả marketing tốt lắm, sắp tâng chúng ta lên trời rồi."

"Thôi xong, vốn em không căng thẳng đâu, nhưng bây giờ thấy tim đập nhanh quá." Lư Nhất Ninh nói luôn miệng: "Nhiều bạn nữ xinh đẹp quá đi..."

Cố Kỷ đã bốn năm không lên sân khấu, dù đã tập luyện với cường độ cao suốt một tháng nhưng vẫn hơi thấp thỏm. Anh ta nghe Lư Nhất Ninh nói, bèn không nhịn được châm chọc một chút để thả lỏng: "Tất cả đều hướng về Khâu Thanh, cậu lo làm gì?"

Trước kia cũng vậy. Ngân Sơn có một hát chính với gương mặt sánh ngang các nam thần tượng trẻ tuổi, còn có một tay bass vừa gợi cảm vừa lạnh lùng, hai cái tên còn lại dù có giới thiệu chắc cũng chẳng ai nhớ. Lư Nhất Ninh đã qua thời kì ghen tị, nghĩ thoáng vô cùng.

Cậu ta bình tĩnh nói: "Không sao, em xem qua thôi."

Cố Kỷ cười: "Là trước kia thì cậu đã liều mạng với Khâu Thanh rồi."

"Dù sao mọi người cũng nhận lương như nhau, peace and love."

Cố Kỷ: "Con đã trưởng thành, ba rất vui."

Lư Nhất Ninh mắng anh ta rằng muốn làm cha thì mau đi lấy giấy rồi nặn con với Thúy Thúy đi, đừng có ở đây đè đầu cưỡi cổ bạn bè.

Bọn họ đùa giỡn một lúc, ca khúc đang phát bên ngoài đã hết nhưng không còn bài kế tiếp. Cả hội trường yên lặng vài giây, dường như nhận ra điều gì đó mà nhìn về phía đồng hồ treo phía sau livehouse.

07:59, ánh đèn vụt tắt.

"Đi thôi." Khâu Thanh nói: "Lâu quá rồi không diễn, đừng lên muộn."

Chẳng biết ai là người đầu tiên nhìn thấy cái bóng của các tay chơi nhạc bước lên sân khấu, tiếng reo hò bùng nổ, những tiếng hét chói tai vang lên dồn dập. Khâu Thanh nhắm mắt làm ngơ, chỉ mấy giây trước khi đồng hồ điểm đúng giờ, intro vang lên.

Tiếng bass và trống hòa quyện vào nhau vô cùng thân mật, guitar bắt kịp để tạo nên một đoạn solo đẹp đẽ.

Ánh đèn chuyển sang màu trắng bạc như sóng nước lấp loáng, không giống hình ngọn núi mà như mặt nước bể bơi với bóng cây xao động dưới ánh nắng. Sau đoạn intro đơn giản, Khâu Thanh không chào hỏi, guitar trong tay chợt đổi nhịp.

Mở màn là "Dâng Kính Tự Do".

Bài hát này có vẻ là một trong số những ca khúc ít ỏi của bọn họ có khả năng lật tung nóc nhà, với phong cách hung hăng, bất khuất, tiết tấu tràn ngập vẻ coi trời bằng vung và những tiếng thét gào của tuổi trẻ.

Những "lý tưởng", "tự do" vốn trống rỗng, bỗng chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.

Trong lòng cậu thầm xem thường những phiên bản mà người khác soạn lại trong chương trình tìm kiếm tài năng. Con thuyền cũ nát xông pha ngang dọc lại bị bọn họ trang trí lại bằng những âm thanh của ánh sao, trở thành phi thuyền dạo chơi ngân hà, thật lười biếng, chẳng còn đọng lại chút nào hương vị ban đầu.

Chỉ có guitar, bass và trống mới thể hiện được sự ngông cuồng của cậu một cách trọn vẹn, không một góc chết.

Giọng hát của Khâu Thanh không còn ngập vẻ thanh xuân như bốn năm trước, nó hơi khàn vì hút thuốc, mà càng lên nốt cao thì càng có cảm giác như kim loại. Cậu như một nhạc cụ, liều mình vặn vẹo đến cực hạn như thể sắp gãy. Để phối hợp với cậu, dù là cây đàn hay mặt trống nào cũng phải đánh thật mạnh. Hát đến câu "giấc mộng hoang đường nhất trong hoang mạc", Khâu Thanh đã bắt đầu đổ mồ hôi, bùng cháy, lòng bàn tay nóng bừng, dường như không thể cầm nổi cây guitar điện trong tay.

Sự điên cuồng đã tích tụ từ lâu rốt cuộc đã có dịp được phóng tích, lỗ chân lông khắp người nở ra, cậu không thể chờ để hôn lấy cảm giác thiếu dưỡng khí đã mất từ lâu. Khâu Thanh như một người chết đi rồi sống lại một lần nữa, tiếng bass vẫn vang lên bên tai như hình với bóng.

Hốc mắt cậu nóng lên, suýt lạc giọng khi lên cao đoạn điệp khúc.

"Chúng ta xuyên qua vũ trụ để dâng kính tự do."

"Chúng ta xuyên qua vũ trụ."

"Sự tự do của ta, là bầu trời tương lai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!