Phần A: Phi Điểu
Edit: Mordred
Beta: V
Khuôn mặt u ám của Khâu Thanh phản chiếu trên tấm gương mờ sương trong phòng tắm, cậu lau nước trên tóc, quay lưng lại với tấm gương.
Cậu không mặc áo, quần ngủ ôm lấy vòng eo thon. Quanh năm không tắm nắng, ngày trốn đêm bò ra khiến làn da Khâu Thanh tái nhợt như quỷ hút máu. Tấm lưng cậu vô cùng gầy, lớp cơ bắp mỏng gần như không còn.
Khâu Thanh trở tay, cố hết sức vươn ra sau lưng khiến vùng xương bả vai trái nhô lên.
Cậu nghiêng mặt sang bên, dùng một góc xiên để chăm chú ngắm nhìn cánh chim màu xanh đen phản chiếu trong gương, với những đường nét đơn giản vẽ nên sự vui sướng khi được vỗ cánh. Đầu ngón tay Khâu Thanh vuốt ve nơi ấy, cậu rất sợ đau nên vẫn luôn nhớ đến cảm giác khi đó, bọn họ quá xúc động, chẳng thể chờ nổi để chứng minh tình yêu của mình.
Tuổi chớm hai mươi mốt điên cuồng, bài hát cậu muốn viết cho Văn Hựu Hạ dần biến thành những hơi thở giao hòa.
Lần đầu tiếp xúc tay chân, chẳng ai biết phải làm sao, không bắt được trọng điểm, vuốt ve nhau lóng ngóng vô cùng. Sau khi sự vội vã ban đầu vơi bớt, Văn Hựu Hạ đan mười ngón tay với cậu. Khâu Thanh nhớ dường như mình đã khóc vì đau, bị mở ra, lấp đầy, trái tim cậu đập ngày càng nhanh hơn khi Văn Hựu Hạ ôm cậu, bên tai là tiếng thở dốc dồn dập – hai linh hồn kết hợp lại hòa hợp trọn phần.
Cậu chỉ còn lại độc suy nghĩ ấy, rồi sau đó tâm trí nhớ hồ, không ngừng lềnh bềnh, bầu trời đêm ngoài cửa sổ như biến thành một đại dương đảo ngược, tất thảy đánh về phía cậu, cơ thể cậu quây quần giữa những vì sao.
Văn Hựu Hạ hôn cậu, hôn gấp đến mức Khâu Thanh không thở nổi, nhiệt độ nóng rẫy của cơn sốt cao mãi không hạ trở thành chất xúc tác tốt nhất cho tình dục, lần nào cậu cũng tưởng mình đang bên bờ vực cái chết.
Đến lần thứ ba, Khâu Thanh không chịu nổi nữa, cậu dựa vào mấy thiết bị bên giường: "Em muốn, muốn viết lại giai điệu đã..."
Ngón tay vừa chạm đến nút thu âm trên phím đàn trắng đen, Văn Hựu Hạ nắm lấy eo cậu, Khâu Thanh đánh xuống một chuỗi nốt nhạc run rẩy. Gáy cậu bị cắn, Văn Hựu Hạ mơ màng hôn cậu, nói: "Viết bài gì", mồ hôi đầm đìa chen lại vào trong cơ thể cậu. Cậu được tưới tắm, cúi đầu, bất cẩn bật nút ghi âm.
Những tiếng thở đứt quãng và tiếng rên khẽ, trong sự va chạm lộn xộn, tiếng nước đầy xấu hổ, đủ mọi âm thanh kỳ quặc được ghi lại. Ma xui quỷ khiến, bản thu âm kéo dài mấy tiếng, Khâu Thanh nghe mà đỏ cả tai.
Như thể bọn họ đã thử tất cả tư thế mà mình biết, cuối cùng ướt đẫm ôm lấy nhau. Văn Hựu Hạ phải đi tắm, chân cậu run đến mức chẳng thể bước đi mà vẫn muốn bám theo, cuối cùng mơ màng trong lúc tắm, được bế ra khi nửa tỉnh nửa mê rồi cuốn vào trong chăn.
Ngày hôm sau, bọn họ chẳng thể chờ nổi muốn lưu lại một kỷ niệm cho ngày bắt đầu tình yêu này. Văn Hựu Hạ quên rằng anh từng nói mình "không có thứ gì để tưởng niệm cả", quyết định vừa nhanh vừa kiên định. Khâu Thanh nhớ ánh sáng của tiệm xăm rất kém, trên tầng hai, cậu cởi hết áo quay lưng về phía thợ xăm, từ lúc khử trùng đã bắt đầu sợ.
Khi ấy, Văn Hựu Hạ đã xăm xong, bông tuyết rất nhỏ rơi trên ngón tay anh.
Anh ôm lấy Khâu Thanh bằng tay còn lại, che đi đôi mắt cậu như đêm hôn nhau dưới tuyết ấy, từng chút vuốt ve tóc cậu.
Sau lưng đau nhói, Văn Hựu Hạ ngồi trước mặt cậu, xoa lấy cơ bắp căng cứng của Khâu Thanh, nhỏ giọng an ủi cậu, nói rằng đừng sợ, anh ở đây. Thợ xăm còn trêu Khâu Thanh "lớn tướng rồi còn sợ đau", cuối cùng khi hoàn thành, cô gái ấy khen cậu: "Bạn trai anh kiên nhẫn thật đấy".
Lúc đó, trong lòng Khâu Thanh ngập tràn hạnh phúc, chỉ muốn đáp rằng: Đúng vậy, người vừa cao ráo vừa đẹp trai còn đánh bass siêu đỉnh này là bạn trai tôi đấy.
Phía dưới xương bả vai, một cánh chim vô cùng sống động như lúc nào cũng có thể bay khỏi cơ thể cậu, mang đi linh hồn của cậu. Lúc chọn vị trí Khâu Thanh đã nghĩ rằng, cậu không thể nhìn thấy chỗ ấy, chỉ để Văn Hựu Hạ hôn mà thôi.
Bài hát cậu viết cho Văn Hựu Hạ tên là "Phi Điểu".
Bài hát này chưa từng diễn, cũng không được thu âm cho album đầu tiên của bọn họ.
Khúc nhạc dạo đầu có vài âm thanh ma sát của vải vóc từ gần đến xa, ở giữa có tiếng thở mập mờ mà bình tĩnh được phóng đại dần theo sự cao trào của bài nhạc, rồi từ từ biến mất, tất thảy trở về yên lặng trong tiếng tim đập ngày càng nặng nề.
"Nàng bay rồi bay, bay trên những tầng mây, dạo chơi không biết mệt mỏi nơi phương bắc cạn khô, nàng chết chìm trong cơn mưa lớn khi hoàng hôn, nàng rơi vào vầng trăng chìm trong cơn sóng."
"Nàng bay rồi bay, nàng là một cánh chim chìm trong ánh trăng."
Mà hiện tại, hình xăm không chút phai màu, con chim kia cũng chẳng hề bay đi.
Sau mấy năm, cuối cùng Khâu Thanh lại ngắm nhìn nó thật chăm chú, trong đầu chẳng thể ngăn nổi hình ảnh ngón tay trống không của Văn Hựu Hạ. Ngay lập tức, như thể có một bàn tay vô hình siết lấy cổ cậu, hô hấp trở nên thật khó khăn.
Cậu dời mắt, nhìn về cây kéo trên bồn rửa mặt.
Vì cảnh dây A đứt cứa tay cậu để lại bóng ma quá lớn trong lòng Cố Kỷ, anh ta sợ Khâu Thanh gặp chuyện bất trắc nên khóa tất cả dao kéo vào tủ – lần nào đến cũng phải kiểm tra xem có đồ mới không. Chìa khóa do Cố Kỷ giữ, chỉ chừa cho Khâu Thành một con dao sứ rất cùn, không để lại vết cắt trên người trong những tình huống nhất định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!