Phần B: Thuyền Đêm Trên Sông Trắng
Edit + Beta: V
Sau đó, có rất nhiều người hỏi Khâu Thanh: "Tại sao ban nhạc của cậu tên Ngân Sơn?"
Câu trả lời của cậu chỉ có một: "Bên ngoài cửa sổ phòng tập đầu tiên của chúng tôi có thể nhìn thấy biển. Vào những hôm nắng đẹp thì mặt biển hiện lên màu bạc, nó không giống sóng nước mà giống như hình ảnh phản chiếu của một ngọn núi. Để kỷ niệm cảm giác lúc đó nên cái tên "Ngân Sơn" ra đời."
Còn chuyện ai đã đặt cái tên này thì Khâu Thanh không đề cập tới, cho nên tất cả mọi người ngầm thừa nhận là cậu, về sau, tất cả các bài hát của ban nhạc biên soạn cũng ký tên là "Ngân Sơn", mọi người cũng ngầm thừa nhận do chính tay Khâu Thanh hoàn thành. Ngay từ khi Ngân Sơn bắt đầu xuất hiện, quản lý ban nhạc giải thích người đưa ra ý tưởng sáng tác là Khâu Thanh, khơi lên bầu không khí là Khâu Thanh, mọi chuyện to nhỏ đều do Khâu Thanh làm chủ.
Cho nên bọn họ chỉ nhớ rõ có một hát chính tài hoa hơn người, hát chính đó luôn thành thạo nắm bắt từng nốt nhạc, từng nhịp điệu, tuy trẻ tuổi nhưng không hề ngây ngô.
Song, khi ấy hát chính chỉ là một cậu thanh niên hai mươi mốt tuổi, mới thoát thai từ ban nhạc trong trường, lòng đầy lo lắng không biết tay bass có đến buổi hẹn hay không.
"Cậu ta thật sự đồng ý với cậu à?" Cố Kỷ đá văng mớ dây điện chắn ngay cửa.
Khâu Thanh nằm nhoài trước cửa sổ trông mòn con mắt, không yên lòng "ừ" một câu.
Cố Kỷ dọn dây điện, miệng lải nhải: "Thật sự thì... Khâu Nhi à, sao cậu thuyết phục được cậu ta vậy?"
"Không có thuyết phục." Khâu Thanh nhỏ giọng nói: "Anh ấy đồng ý sẽ cân nhắc, rồi mấy ngày sau em đi tìm anh ấy, anh ấy hỏi hiện ban nhạc đã tìm được tay bass chưa."
"Đơn giản vậy à?" Cố Kỷ luôn cảm thấy những thứ có được quá dễ dàng thì không thể không có cái gì đó để trao đổi đồng giá, mà nhìn vẻ mặt Khâu Thanh, hình như đúng là vậy thật, anh ta khó tin: "Anh cứ nghĩ không diễn ở Táo Thối thì cậu ta chắc chắn sẽ tìm ban nhạc khác, như Woken và Trăng Hoa chẳng hạn, tác phẩm có, còn chúng ta thì chẳng có gì hết..."
"Cái tên không quan trọng." Khâu Thanh nhấn mạnh.
"Vậy tay trống đâu?" Cố Kỷ bất đắc dĩ: "Chúng ta thậm chí không có tay trống."
"Ảnh nói ảnh quen một ứng viên phù hợp." Khâu Thanh đưa tay bắt lấy ánh nắng rơi ngoài cửa sổ.
"Cậu cứ để cậu ta liên hệ vậy luôn?"
"Đúng."
Cố Kỷ oán thầm: "Cậu cũng tín nhiệm cậu ta quá mức rồi đó", rồi lại không nhịn được lo lắng có phải Khâu Thanh bị Văn Hựu Hạ tẩy não rồi không, anh ta không ngừng nghĩ – trước đây khi còn ở ban nhạc trong trường, thời gian tập luyện của Khâu Thanh là đúng 30 phút, thà soạn nhạc suốt đêm cũng không để bọn họ "chia sẻ", lý do là cậu muốn khống chế tuyệt đối.
Người như thế, giờ lại tiếp nhận kiến nghị của Văn Hựu Hạ vô điều kiện?
Quả thật là đáng sợ.
Hơn nữa Văn Hựu Hạ có thể đến... Cố Kỷ cảm thấy giấc mơ này không thực xíu nào.
Cố Kỷ đã xem Văn Hựu Hạ biểu diễn hai lần, đương nhiên kỹ thuật không có gì để bới móc, khả năng trình diễn cũng tốt. Anh ta ao ước nghĩ, đây chính là tay bass của Táo Thối, kinh nghiệm biểu diễn và trình độ đều bỏ xa bọn họ một bước dài.
"Sao cậu ta lại đồng ý cơ chứ?" Cố Kỷ lầm bầm.
"Đương nhiên là anh ấy thưởng thức tài hoa của em rồi."
"Vậy anh mày thà tin là cậu ta thưởng thức gương mặt của mày thì hơn."
Khâu Thanh quay đầu ném cuộn giấy vệ sinh vào mặt anh ta.
Cố Kỷ tránh sang bên, cuộn giấy trắng vồ hụt lăn ra ngoài cánh cửa mở hé. Sau đó, cửa bị mở ra từ bên ngoài, Khâu Thanh và Cố Kỷ đều ngẩn người, hô hấp không kìm được mà dừng lại.
Không chỉ có mình Văn Hựu Hạ đi vào, mà theo sau anh là một thiếu niên hai tay cầm đầy đồ đạc.
Thêm mặt nổi vài cục mụn nữa.
Khâu Thanh sững sờ, nhìn bộ dạng kia rõ ràng là cầm theo nguyên dàn trống tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!