Chương 20: (Vô Đề)

Phần B: Thuyền Đêm Trên Sông Trắng

Edit + Beta: V

Hiếm khi mưa thu lại tầm tã như thế, gió thổi ào ào khiến cây cối lung lay dữ dội, trời hãy còn sáng mà mây đen dày đặc, mưa như trút nước khiến cả vùng trời thành phố như bị phủ lên một lớp bụi.

Văn Hựu Hạ không mang quá nhiều đồ về, Khâu Thanh chợt phát hiện cây bass của anh không thấy đâu, bèn hỏi: "Đàn của anh đâu rồi?"

"Anh Huy giữ, mai bọn họ về." Văn Hựu Hạ lấy một cái dù gấp ra.

"Ơ?"

"Có chuyện đột xuất trong nhà nên tôi về trước." Anh nhanh chóng sửa sang bản thân lại cho tươm tất, xỏ một đôi ủng đi mưa bên ngoài đôi giày thể thao rồi chuẩn bị ra ngoài.

Khâu Thanh hỏi: "Tôi có thể giúp được gì không?"

Nghe vậy, Văn Hựu Hạ kinh ngạc nhìn cậu, anh rũ mắt xuống: "Không cần đâu, còn sớm, cậu ngủ tiếp đi."

"Anh lái xe máy à?" Cậu vội vàng khuyên nhủ: "Mưa lớn thế này, anh bắt xe hoặc đi phương tiện công cộng nhé?"

Động tác đóng cửa của Văn Hựu Hạ chợt khựng lại: "Ừ."

Lúc cửa sắt khép lại, bên tai cậu vang lên tiếng "vù" của gió.

Khâu Thanh nhìn mưa to gió lớn bên ngoài, bóng lưng Văn Hựu Hạ dần biến mất trong màn mưa, chấm đen ấy bị vệt nước như giọt sương tạo thành để lại một dấu vết mờ nhạt, nhanh chóng khuất dạng. Ngay lúc ấy, chẳng hiểu sao Khâu Thanh lại thấy sợ hãi, cậu biết cảm giác này xuất hiện là chuyện như cơm bữa, song qua mãi một lúc lâu nhịp tim cậu mới trở về trạng thái bình thường.

Gió tạt mưa xối khiến Khâu Thanh bị ướt.

Cậu đứng trước cửa nhìn chằm chằm bóng đèn tròn, đàn guitar của cậu đang đặt trên giường, quần áo mà Văn Hựu Hạ mới thay ra để bừa trên vali.

Ma xui quỷ khiến Khâu Thanh đi đến đó, cậu chạm tay vào áo phông, ngay sau đó lại rụt trở về.

Giọt sương đang bao bọc lấy cậu chợt vỡ tan, Khâu Thanh đột nhiên phát lãnh.

Về sau, cậu nhớ lại rất nhiều lần gặp nhau và tạm biệt giữa hai người, dù tâm trạng có khác nhau, song vẫn giống cái cảm giác ẩm ướt và mát mẻ ấy, có lẽ đối với cậu mà nói, Văn Hựu Hạ giống như một cơn mưa.

Sau khi Văn Hựu Hạ rời đi, đương nhiên Khâu Thanh không ngủ lại được, cậu lăn qua lộn lại, giữa chừng mơ mơ màng màng, đương lúc nửa tỉnh nửa mê cậu nghe tiếng mưa rơi ngày càng nhỏ. Lúc trời sáng hẳn thì đã gần trưa, Khâu Thanh nằm nhoài trên giường gửi tin nhắn cho Văn Hựu Hạ, định hỏi anh xử lý sao rồi, nghĩ tới nghĩ lui bèn nhắn: [Chiều nay tôi về trường.]

Hơn nửa tiếng sau Văn Hựu Hạ nhắn lại: [Nhớ khóa cửa.]

[Vậy khi nào mình gặp nhau QAQ.]

Lần này anh trả lời ngay lập tức.

[Tối thứ ba, Đêm Việt Quất, nhớ đến sớm.]

Khâu Thanh đọc mà thấy lòng mình ấm lên, cậu mang tâm hồn treo ngược cành cây học xong, thức trắng đêm trong ký túc xá làm bù hai bài tập. Sáng thứ ba cậu tranh thủ ngủ một chút để tỉnh táo, rồi chờ hoàng hôn đến như đang mong đợi một buổi hẹn hò.

Mưa gió hôm qua đã hoàn toàn trôi vào dĩ vãng, và đầu thu đang dần đón ánh mặt trời rạng rỡ chiếu khắp chốn. Hẻm Lam Hoa với những viên gạch ngói xanh và bức tường trắng theo phong cách hoài cổ, cùng với đó là cây long não xanh tươi mơn mởn khiến hết thảy mọi thứ như đang dừng lại ở mùa xuân.

Khâu Thanh đứng trước cửa Đêm Việt Quất, gửi tin nhắn cho Văn Hựu Hạ bảo mình đến rồi.

Có lẽ Văn Hựu Hạ lười bấm chữ, anh gọi điện cho cậu: "Đến cửa hông đi."

Khâu Thanh giơ điện thoại lên, cố ý hỏi "là chỗ nào" không cho Văn Hựu Hạ cúp điện thoại. Cậu đi qua cửa hông hai lần, vòng qua được hai bước thì thấy cửa sắt màu xanh đậm bị kéo ra từ bên trong, Văn Hựu Hạ mặc nguyên cây đen đi ra.

Xem chừng là anh định đến gặp Khâu Thanh, lúc ánh mắt giao nhau anh hơi kinh ngạc, sau đó bèn cười.

Nụ cười của Văn Hựu Hạ không quá hiếm thấy đối với Khâu Thanh, song có lẽ bộ lọc của ánh nắng ngày thu phủ lên người anh một lớp vàng ấm áp, lại phân tách ba phần tư bóng tối khiến hiệu ứng sáng Rembrandt ở Văn Hựu Hạ trở nên hoàn mỹ. Nếu bây giờ trong tay có một máy chụp ảnh phim thì Khâu Thanh nghĩ, cậu sẽ không chút do dự lưu giữ lại khoảnh khắc này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!