Chương 18: (Vô Đề)

Phần B: Thuyền Đêm Trên Sông Trắng

Edit + Beta: V

"Vậy mỗi cuối tuần cậu chạy ra ngoài là để học chơi bass với cậu ta à?" Cố Kỷ cảm thấy khó tin.

Khâu Thanh gật đầu, cậu đánh một đoạn riff ngẫu nhiên.

[*] Guitar riff: Trong âm nhạc, riff là một đoạn nhạc hoặc một chùm hợp âm được lặp đi lặp lại trong một nhạc phẩm hoặc một cuộc trình diễn âm nhạc.

"Tập tành sao rồi?"

"Cũng được, cũng biết chơi." Khâu Thanh nói rồi tiếp tục chơi đàn.

Cố Kỷ: "Không phải anh muốn tạt nước lạnh cho cậu, nhưng mà rốt cuộc cậu học chơi bass để làm gì, để viết nhạc à? Giờ có Synthesizer [*] mà, cậu đâu cần tự mình thu âm, với lại mình cậu cũng đâu thể tự thu âm hết các loại nhạc cụ được, cậu thấy đúng không?"

[*] Bộ tổng hợp – Synthesizer: Bộ tổng hợp là một nhạc cụ điện tử tạo ra tín hiệu âm thanh. Bộ tổng hợp thường tạo ra âm thanh bằng cách tạo ra các dạng sóng thông qua các phương pháp bao gồm tổng hợp trừ, tổng hợp cộng và tổng hợp điều tần.

"Do muốn học."

Cố Kỷ: "Thôi được rồi, học đi, vậy công việc của cậu tính sao bây giờ?"

"Em đang làm." Tự dưng Khâu Thanh bị nhiễm cái tính tích chữ như vàng của người nào đó, sau khi phát hiện thói quen này không phù hợp với mình thì cậu nói: "Ngày thường thì em giúp chủ tiệm băng đĩa trông coi cửa hàng, cuối tuần lại đến thư viện. Chị gái ở đó còn nói em muốn mượn sách nào cũng được."

Cố Kỷ cười: "Cậu nên đọc sách nhiều chút, cái này tốt cho cậu."

"Nên mỗi tối thứ tư xong việc em sẽ đến chỗ Văn Hựu Hạ học bass." Khâu Thanh giơ hai ngón tay: "Không tới 2 tiếng, anh ấy dạy em chơi."

Cố Kỷ biết cậu và tay bass của Táo Thối có quen biết, nhưng không ngờ hai người lại thân thiết nhanh như vậy. Sau kỳ thi cuối cấp ba thì ban nhạc hồi đại học cũng không tụ tập lại với nhau nữa, chưa ai đề cập đến chuyện giải tán, Khâu Thanh cũng không quá cố chấp với việc này, dù sao thì cũng không cần thiết phải thông báo chính thức vì vốn dĩ mấy bài hát của bọn họ chỉ có vài người nghe qua.

Sau khi suy tư một lát thì Cố Kỷ vẫn muốn nhắc nhở cậu: "Khâu Nhi à, sang năm cậu cũng tốt nghiệp rồi, nghĩ về con đường sau này đi."

"Em biết rồi."

"Vẫn định thành lập ban nhạc hả?"

"Để xem tình hình đã, có điều kiện thì em sẽ làm, em cũng không biết ngoại trừ cái này ra thì em làm được gì nữa." Khâu Thanh cúi đầu nhìn vệt mồ hôi trên fingerboard, sau đó phàn nàn: "Chỗ của anh nóng quá, hay là lắp điều hòa đi."

"Lắp điều hòa sẽ đứt cầu dao, chủ nhà không có cho, ngại ghê." Cố Kỷ nói móc, thấy Khâu Thanh nóng tới mức đỏ cả mặt thì anh ta bèn lấy cây quạt máy đặt trước mặt cậu: "Xài tạm đi."

Khâu Thanh không khách khí mở số lớn nhất.

Chàng trai hai mươi sắp hai mươi mốt tới nơi mà tấm lưng lại gầy yếu như mới dậy thì, Cố Kỷ chẳng biết gió mạnh như thế có thổi cậu bay luôn không, thế là anh ta bèn nhắc nhở "coi chừng cảm lạnh", sau lại nói tiếp: "Muốn ăn ké mà không chịu phụ… tối nay chỉ có mì sợi, thích thì ăn."

"Thích chứ!" Khâu Thanh nghiêng mặt sang: "Anh Kỷ tốt quá, chờ em giàu em mua cho anh xe thể thao nha."

"Nói hay quá ha."

Cố Kỷ đi nấu nước, sau đó quay lại nhìn thoáng qua Khâu Thanh, anh ta lẳng lặng thu lại biểu cảm vui cười vừa rồi.

Lúc Khâu Thanh nói "em làm được gì nữa" thì Cố Kỷ đã định hỏi, chẳng lẽ cậu tin mình tạo ra được một ban nhạc à? Cậu đã từng nghĩ về điều đó chưa? Bây giờ cậu thích, chẳng may sau này cậu không thích nữa rồi sao? Có thể vì bản thân đã tốt nghiệp hai năm nên anh ta cảm thấy Khâu Thanh vẫn chưa hiểu xã hội này hiểm ác thế nào, song anh ta lại không muốn nói huỵch toẹt với cậu. Trên thế giới này có bao nhiêu người làm được điều mình thích dài lâu, cơ mà nếu Khâu Thanh thành công thì vậy cũng tốt.

Tay bass ở Táo Thối kia có thể trở thành tấm gương của cậu, và cũng có thể trở thành vì sao dẫn lối.

Nói không chừng Khâu Thanh tiếp xúc nhiều với cậu ta sẽ hiểu ra rằng, chuyện mình thích và chuyện mình kiên trì thích nó suốt mấy thập niên là hai vấn đề khác nhau. Nhưng cũng có thể ngược lại, Khâu Thanh sẽ tìm thấy một con đường mới tươi sáng và bằng phẳng của riêng mình.

Chiếc Nokia trên tủ đầu giường rung lên một tiếng rồi hiện lên một thông báo.

Khâu Thanh liếc mắt sang, ngay sau đó cậu đột ngột bật dậy. Cậu nhanh chóng nhảy xuống sô pha, cầm áo thun tròng vô người, hai chân xỏ vào giày thể thao, bỏ mặc Cố Kỷ đang nấu mì mà chạy ù ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!